Khoảng thời gian xảy ra vụ việc đó, tôi vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết.
Ở trong căn phòng đấy, trong mũi chỉ ngửi thấy được mùi đàn hương nồng nặc, ngay cả khứu giác cũng dần tê dại, rèm cửa sổ bị kéo kín lạị, ngoại trừ ăn và ngủ ra, những lúc khác đều ở trên giường.
Y chỉ đi ra khỏi cánh cửa phòng này khi có người đến thăm hỏi, thời gian còn lại chỉ ở trong phòng nhìn tôi.
Lúc mới bắt đầu tôi còn giãy dụa đến kịch liệt, khi tỉnh táo thì điều duy nhất có thể làm là cắn mạnh lên cổ y — tay tôi bị trói ở đằng sau, dùng một sợi dây xích nhỏ mảnh tinh tế xích lại, giống như có thể dễ dàng kéo đứt nó, nhưng nếu thử lôi kéo hơn trăm lần, nó ngoài phát ra tiếng vang thanh thuý ra, ngay đến cột giường cũng bị mài mòn, thì dây xích đó vẫn rắn chắc như cũ.
Y cũng không hề tránh, cứ thế nằm ngửa trên giường đợi tôi cắn đủ rồi mới chậm rãi ngồi dậy, đưa tay mơn trớn lên nơi bị tôi cắn, rũ mi.
Đã chửi y những gì thì tôi lại không hề nhớ rõ, tóm lại có thể dùng những từ gì tôi đều đã chửi ra hết, những từ ngữ trước đây thấy thô tục thì toàn bộ đều phun ra ngoài.
Khuôn mặt y vẫn bình thản như cũ, giống như hoàn toàn không nghe thấy vậy.
Chửi mệt rồi, tôi liền cùng y nói chuyện nghiêm túc, nói cũng vô dụng, tôi liền van xin không dưới trăm lần. Lúc bấy giờ công ty đang trong giai đoạn nguy kịch, không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215953/quyen-3-chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.