— Phía trên ngực trái của cậu ta từng bị vết thương nặng, ý của tôi là, nó giống như vết sẹo do bị súng bắn lưu lại.
— Chắc hẳn sau đó do không được điều trị tốt, nhưng mà chuyện đấy với tình trạng hiện giờ của cậu ta lại không hề liên quan với nhau, chúng tôi nhận định sơ bộ, cậu ta bị tổn thương phổi, tuy tình hình không xấu, nhưng cũng chớ xem nhẹ.
Trong buồng điều trị đèn vẫn bật sáng, tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cẩn thận quan sát Vương Tranh.
Khuôn mặt đẹp ấy đã mất đi phong thái của ngày trước, chiếc cằm nhọn hẳn và lúc này dường như xóa đi không được cái bóng.
Cậu ấy giống như đang nặng nề chìm vào giấc ngủ, lồng ngực hơi phập phồng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
Cậu ấy, cậu ấy sao lại trở thành thế này...?
[Kỳ Nhật.] Lý Linh đưa tay ra đặt lên vai tôi, hạ thấp giọng, bảo: [Anh ta sẽ không sao đâu, mới nãy bác sĩ chẳng phải đã nói, tình hình không xấu đó sao...] Cô ấy ngừng lại, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, lúc này mới nhận ra trời đã gần sáng rồi, [Lý Linh này.]
Tôi vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô, [Cô thật sự không sao chứ? Đợi dã... tôi đưa cô về trước.] Tôi vuốt vuốt ấn đường, Lý Linh rụt lại chiếc áo khoác trên người, chầm chậm lắc đầu, cười khẽ bảo: [Không sao, tôi tự mình về được.]
[Chẳng phải anh rất lo cho người kia sao?] Lý Linh hạ mắt xuống, không thể thấy rõ được sắc mặt: [Áo khoác của anh trước cho tôi mượn mang về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215948/quyen-3-chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.