Những lời mẹ Đỗ nói không khác gì xát muối lên miệng vết thương của Đỗ Thác, điều này chính bà cũng hiểu, nhưng lần này con trai bà sai hoàn toàn, hơn nữa bà cũng có một phần trách nhiệm vì đã không để ý đến nó, vậy nên những lời này tuy đau những cũng là để hắn nhớ về sau không được hành động theo cảm tính như vậy, không thể khốn nạn như vậy!
Đỗ Thác tất nhiên cũng không hề dễ chịu. Trước khi ngất đi nghe tin Thương Mặc đã trốn hắn ra nước ngoài, tới một nơi hắn không biết, sau khi tỉnh lại lại nghe được những lời này từ mẹ mình, trong lòng rất khổ sở.
Đỗ Thác mím môi gục đầu xuống, sắc mặt buồn bã.
Mẹ Đỗ thấy vậy cũng mềm lòng đi đôi chút. Bà không nỡ nhìn soái ca cúi đầu khổ sở, vì vậy vươn tay vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, cha Đỗ mang đồ ăn vào, vừa nhìn thấy tay mẹ Đỗ đang ôm lấy vai Đỗ Thác, sắc mặt ông lập tức trầm xuống.
Mẹ Đỗ tất nhiên cũng nhận ra biểu cảm của chồng mình. Bà nhanh chóng thu tay lại, mỉm cười đi về phía cha Đỗ, giúp ông cầm đồ ăn trên tay.
Tảng băng trong mắt cha Đỗ nháy mắt tan chảy, khóe miệng còn khẽ cong lên.
Vì Đỗ Thác chỉ bị thương tay trái nên vẫn có thể tự ăn cơm.
Ăn cơm xong, cha mẹ Đỗ sẽ về nhà ngủ trưa.
Mẹ Đỗ có thói quen ngủ trưa còn cha Đỗ thì không, nhưng có khi cha Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573807/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.