Người nọ thấy Thương Mặc đang tiến lên bèn mỉm cười đánh giá cao thấp: “Mặc Mặc đấy à, đã lâu không gặp.”
Thương Mặc nghe tiếng “Mặc Mặc” này, trong đầu lại nhớ đến Đỗ Thác, thật sự là… Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Phi, cậu chỉ có thể cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp, nhà thiết kế Lâm Phi.”
Người nọ đúng là nhà thiết kế Lâm Phi, là người Hứa Ý mời thiết kế phục trang. Trang phục đã thiết kế xong, được đưa đến từ lâu, Hứa Ý cũng đã nhìn qua, quả thật không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng. Nhưng Lâm Phi vừa nhìn lại nói ngày khởi quay gã sẽ đến xem thêm một lần nữa để chuyên viên hóa trang có thể chuẩn bị cho tốt. Hứa Ý tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không nói gì, căn cứ theo cách của gã mà làm theo.
Nhưng Hứa Ý lại không biết Thương Mặc quen biết với Lâm Phi. Anh mỉm cười nhìn hai người, nói: “Hóa ra hai người quen nhau à.”
Lâm Phi gật đầu với Hứa Ý, cũng vô cùng bất mãn Thương Mặc lại gọi gã bằng cái tên dài ngoẵng như cũ. Gã cau mày nói với cậu: “Cậu lại gọi sai. Tôi đã bảo rồi, gọi Phi Phi. Cậu gọi tôi bằng cái tên dài thế kia làm tôi đau đầu quá.”
Thương Mặc nghe vậy đành phải kêu một tiếng “Phi Phi”, nếu không gọi, cậu sợ người này sẽ vì thế mà nháo không biết đến bao giờ.
Lâm Phi nghe được một tiếng “Phi Phi” khóe môi mới cuồn cuộn cong lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.
Hứa Ý thấy hai người không nói thêm mới lên tiếng giới thiệu hai vị chuyên viên hóa trang để Thương Mặc làm quen, sau đó mới để hai người hóa trang cho cậu, Lâm Phi sẽ ở bên cạnh góp ý. Còn Hứa Ý, thân là đạo diễn, anh phải quán xuyến cả đoàn phim nên chỉ chốc lát sau anh đã phải chạy ra ngoài xử lí công việc.
Hóa trang cho Thương Mặc là một nữ chuyên viên ăn nói thận trọng, tư chất rất sâu, người trong đoàn phim thường gọi là chị Chu.
Chị Chu hóa trang cho Thương Mặc xong rồi chuyển sang làm tóc. Khi chị đang tạo kiểu tóc, Lâm Phi bất chợt lên tiếng: “Đừng để mái, cậu ấy không để mái đẹp hơn.”
Chị Chu ngẩng lên nhìn Lâm Phi, sau đó đưa tay vén tóc mái của bộ tóc giả trên đầu cậu lên. Quả nhiên khi không có tóc mái, khuôn mặt dễ nhìn của Thương Mặc càng hiện lên rõ nét, hơn nữa các đường nét trông cũng nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều.
Chị Chu có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn đổi cho Thương Mặc một bộ tóc giả không có tóc mái, công việc sau đó do Lâm Phi đảm nhiệm.
Lúc này Hạ Vi cũng đã đến, chị Chu bèn đi hóa trang cho cô.
Lâm Phi vừa chuẩn bị tốt cho Thương Mặc xong thì Nghiêm Diệc đến. Vừa nhìn thấy Lâm Phi thân cận với Thương Mặc, hắn ngay lập tức đen mặt, nhưng Nghiêm Diệc cũng hiểu đây là hóa trang nên không thể ra phát giận.
Thương Mặc vừa hóa trang xong lại phải đi thay đồ ngay nên cũng không phát hiện ra khuôn mặt mỗi lúc một đen của Nghiêm Diệc.
Chờ đến khi mọi chuyên viên hóa trang đều xong việc rời đi, Hứa Ý mới bắt đầu giảng diễn cho mọi người, bên cạnh anh còn có Chu Sinh quan sát.
Khi giảng diễn mọi thứ có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng khi vào diễn thì lại không như vậy.
Ngoại trừ Nghiêm Diệc đã có kinh nghiệm diễn xuất, những người còn lại đều chưa từng đóng phim. Trong khi đó Hứa Ý là ảnh đế, rất coi trọng diễn xuất trong bộ phim điện ảnh đầu tay của mình, điều này có nghĩa là yêu cầu của anh rất cao.
Vậy nên đến tận trưa hôm ấy, bộ phim còn chưa quay xong cảnh đầu tiên.
Ăn cơm trưa xong, mọi người lại tiếp tục quay. Hứa Ý và Chu Sinh sẽ làm mẫu cho mọi người một lần, sau đó mới để mọi người diễn trước ống kính. Mặc dù đã chuẩn bị kĩ như vậy nhưng vẫn còn rất nhiều lần NG.
Sáng nay Nghiêm Diệc nhìn thấy Lâm Phi và Thương Mặc thân cận, tâm tình đã không tốt, giờ bị NG nhiều lần, sắc mặt thật sự thối đến không thể thối hơn.
Chu Sinh đứng bên cạnh nhìn, lạnh lùng nói: “Không có hiệp khách cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo nào lại có gương mặt thối như cậu.”
Nghiêm Diệc giương mắt lạnh lùng nhìn y, đáp: “Cũng không có phó đạo diễn nào lại rảnh như anh.”
Chu Sinh nghe vậy, khóe môi cong lên, cười như không cười: “Giỏi đâm chọt đấy, nhưng cũng chỉ là tên có mắt không tròng thôi.”
Nghiêm Diệc cười lạnh: “Anh đang nói mình đấy à?”
Thương Mặc cũng ở đó, cậu sợ Nghiêm Diệc còn nói nữa sẽ đắc tội Chu Sinh, sau này ở trong đoàn khó sống, vì vậy vỗ vỗ tay hắn ý bảo đừng nói nữa.
Chu Sinh thấy vậy bènmỉm cười, hai mắt mang thâm ý nhìn Thương Mặc rồi nhấc chân đi về phía Hứa Ý.
Nghiêm Diệc thấy y rời đi bèn hừ lạnh một tiếng cao ngạo. Thương Mặc đành phải thở dài khuyên nhủ: “Dù sao anh ta cũng là phó đạo diễn, cậu mà vô lễ là coi như đắc tội, ngộ nhỡ sau này ở trong đoàn phim khó sống thì sao?”
Tiểu trợ lý của Nghiêm Diệc cũng sốt ruột gật đầu phụ họa: “Anh Mặc nói đúng đấy, Anh Nghiêm tạm thời chịu khó một chút.”
Nghiêm Diệc trừng mắt với trợ lý của mình, bảo cậu nhóc đi lấy nước.
Trợ lý của Nghiêm Diệc đã chuẩn bị khăn mặt và nước rất chu đáo, vừa nghe Nghiêm Diệc bảo đã nhanh chóng đưa cho hắn.
Nghiêm Diệc vặn nắp chai nước nhưng không uống mà đưa cho Thương Mặc, khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ có chút không tự nhiên mà hỏi: “Trợ lý của anh đâu? Sao không đến giúp anh gì cả?”
Thương Mặc nhận chai nước, biết tên này ngoài lạnh trong nóng nên cười đáp: “Cảm ơn nhé. Là tôi bảo cậu ấy đừng đến. Tôi đi quay phim thì cậu ấy cũng đâu có việc gì phải lo, đã thế còn phải ở đây phơi nắng.”
Nghiêm Diệc nhếch môi bất mãn: “Chuẩn bị nước và khăn mặt cho cả Thương Mặc.” – Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía trợ lý của mình.
Tiểu trợ lý vội vàng cười gật đầu: “Vâng, để em chuẩn bị.”
Thương Mặc mỉm cười, cũng không từ chối, trong đầu thầm nghĩ mai nên bảo Mạt Tề đến.
Không lâu sau, chuyên viên hóa trang đến chỉnh lại lớp hóa trang cho mọi người, chỉnh xong lại bắt đầu quay.
Buổi quay chiều hôm ấy tốt hơn buổi sáng nhiều, số lần NG giảm đi đáng kể. Kết thúc buổi chiều, mọi người đều thoải mái.
Sau khi xong việc, cả đoàn phim cùng nhau đi ăn.
Một ngày bận rộn và vất vả khiến ai cũng mệt, cơm nước xong là về khách sạn luôn.
Mạt Tề đã giúp Thương Mặc đun nước tắm. Cậu tắm xong là ngã ngay xuống giường, may mà có Mạt Tề chỉnh điều hòa, đắp chăn cho cậu để tránh cảm lạnh. Cuối cùng y còn cẩn thận đóng cửa rồi mới đi.
Thương Mặc vừa thiếp đi thì Viên Diệp gọi điện tới, hỏi cậu hôm nay có mệt không.
Thương Mặc vẫn đang mơ màng nên chỉ biết “Ừ” một tiếng.
Viên Diệp nghe thanh âm của cậu, biết ngay cậu đang ngủ nên nhanh chóng nói: “Mai tớ gọi lại, ngủ ngon” rồi cúp máy.
Nhưng Thương Mặc lại nắm di động ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, cậu bị Mạt Tề đánh thức. Thương Mặc đánh răng rửa mặt xong y cũng vừa khéo mang bữa sáng về.
Thương Mặc vừa ăn vừa nói với y: “Lát nữa đi cùng anh, chuẩn bị nước, khăn mặt với mấy thứ linh tinh.”
Mạt Tề gật đầu cười: “May quá, em cũng muốn đến xem trường quay trông như thế nào, còn có thể xem anh Mặc quay phim nữa.”
Thương Mặc đang ăn, nghe vậy suýt nữa chết nghẹn. Cậu vội vàng nói với trợ lý của mình: “Anh diễn kém lắm, em đừng nhìn.”
Mạt Tề cười: “Diễn xuất kém mà Hứa đại ảnh đế lại chọn anh. Anh Mặc đừng khiêm tốn nữa.”
Ầy, y đã nói vậy thì Thương Mặc còn gì để nói nữa đây.
Những việc cần làm khi đến đoàn phim hôm nay vẫn giống hôm qua, bao gồm hóa trang, thay phục trang. Hôm nay phần diễn của Thương Mặc không nhiều lắm, chủ yếu là Nghiêm Diệc và Hạ Vi diễn với nhau.
Thương Mặc vốn tưởng hôm nay sẽ thuận lợi hơn, vậy mà đến trưa, số lần NG đã vượt qua cả ngày hôm qua.
Hạ Vi gấp đến đỏ mắt, nước mắt cũng bắt đầu vòng quanh.
Hứa Ý thấy vậy, trước hết để hai người nghỉ ngơi một chút, ai ngờ vừa nghe xong, Nghiêm Diệc lại nhìn thẳng vào mắt Hạ Vi, lạnh lùng nói: “Buổi tối luyện tập đi, đừng kéo chân người khác.”
Trợ lý của Nghiêm Diệc nghe vậy biết ngay tình hình không ổn bèn gấp gáp chạy đến chỗ Thương Mặc đang ngồi nghỉ cách đó không xa, bảo cậu nhanh chóng lôi Nghiêm Diệc đi.
Hạ Vi bị Nghiêm Diệc chỉ trích, nước mắt tích trong hốc mắt lập tức rơi xuống. Trợ lý nhanh chóng lau nước mắt giúp cô nàng rồi dẫn Hạ Vi ra chỗ khác.
Hứa Ý cũng cau mày nói với Nghiêm Diệc: “Cô ấy chỉ là tân binh, chưa nhập vai được là chuyện bình thường. Cậu là bạn diễn của Hạ Vi, cậu cần phải giúp cô ấy nhập vai chứ không phải đen mặt chỉ trích như thế.”
Nghiêm Diệc vẫn ngưỡng mộ Hứa Ý, nghe vậy tuy không vui nhưng hắn vẫn đen mặt gật đầu.
Thương Mặc bị trở lý của Nghiêm Diệc kéo đến, vẫn chưa hiểu chuyện gì đành phải lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Trợ lý kia nào dám đứng trước mặt Nghiêm Diệc nói làm sao, vẫn là Nghiêm Diệc thấy cậu bị kéo đến, quay sang trừng mắt với trợ lý của mình một cái rồi quay lại nói với Thương Mặc: “Không có gì đâu, anh về chỗ râm mát nghỉ ngơi đi.”
Trong lúc nghỉ ngơi, khi Thương Mặc và Nghiêm Diệc đang thảo luận về cảnh quay chung tiếp theo của hai người thì bỗng nghe thấy một nhân viên đến tìm Hứa Ý, nói là có một nhà đầu tư đến.
Kết quả là Thương Mặc vừa nhấc đầu đã thấy Đỗ Thác mặc đồ thoải mái, đi bên cạnh Hứa Ý, cười nói tiến lại đây.
Cậu nhanh chóng cúi đầu. Rõ ràng Đỗ Thác không hề có sản nghiệp trên lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, vì sao lại đầu tư vào bộ phim này của Hứa Ý? Chẳng lẽ hắn thấy được cơ hội làm ăn lớn ở đây?
Nghiêm Diệc ngồi cạnh Thương Mặc vừa thấy Đỗ Thác, hai hàm răng cũng gắt gao cắn chặt. Tên này đúng là âm hồn bất tán!
Đỗ Thác chạy hơn mười ngày công việc mới xếp được vài ngày rảnh rỗi đến xem Thương Mặc, kết quả vừa mới xuống xe đã thấy ngay cậu ấy đang ngồi cười nói vui vẻ với Nghiêm Diệc.
Hắn cố gắng nín nhịn, nhưng sau đó khi đang nói chuyện với Hứa Ý, Đỗ Thác lại thấy cậu vừa nhìn thấy mình đã lập tức cúi đầu, rõ ràng là đang né tránh. Đỗ Thác dừng một chút, trong ngực truyền đến từng cơn đau đớn.
Hứa Ý nhìn theo ánh mắt của Đỗ Thác, thấy hắn đang nhìn Thương Mặc và Nghiêm Diệc. Anh nhíu mày nhớ tới tin đồn từng nghe được.
Đỗ Thác đi theo Hứa Ý đến nơi đoàn phim nghỉ ngơi. Hắn cười đi đến trước mặt Thương Mặc và Nghiêm Diệc, biết rõ còn hỏi: “Đây là hai nhân vật chính phải không?”
Hứa Ý nghe vậy, cười đáp: “Phải, đây là Nghiêm Diệc, thủ vai nam chính, đây là Thương Mặc, vai nam thứ.”
Đỗ Thác gật đầu. Hứa Ý tiếp tục giới thiệu hắn với Nghiêm Diệc và Thương Mặc: “Nghiêm Diệc, Thương Mặc, đây là Đỗ tổng, là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta.”
Nghiêm Diệc sắc mặt không tốt mà nhìn hắn: “Xin chào Đỗ tổng.”
Thương Mặc cũng không thể không ngẩng đầu lên, cười chào Đỗ Thác: “Xin chào Đỗ tổng.”
Động tác ngẩng đầu của cậu khiến Đỗ Thác thật sự kinh diễm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu không để tóc mái, lúc trước đứng xa không để ý, giờ lại gần mới thấy, Thương Mặc không để mái đẹp lên rất nhiều.
Quả nhiên cần phải nhanh chóng ôm về nuôi ở nhà, nếu không tình địch sẽ càng lúc càng nhiều!
Đỗ Thác vươn tay phải ra trước mặt Thương Mặc, dịu dàng mỉm cười: “Xin chào Thương tiên sinh.”
Mọi người đứng xung quanh đều nhận ra Đỗ Thác đối xử với Thương Mặc khác thường. Rõ ràng Nghiêm Diệc mới là nam chính, vậy mà Đỗ đại tổng tài lại vươn tay phải của mình đến trước mặt Thương Mặc!
Tất cả hít vào một hơi. Tiết tấu này… chẳng lẽ là muốn quy tắc ngầm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]