Chương trước
Chương sau
Thương Mặc mặc kệ mấy lời nói nhảm của Nghiêm Diệc. Tuy rằng khi nghe hắn nói câu kia, trong đầu cậu cũng nảy lên ý tưởng dùng Nghiêm Diệc để đối phó với Đỗ Thác. Nhưng ý nghĩ ấy ngay lập tức bị cậu vứt bỏ. Không nói đến chuyện bối cảnh của Nghiêm Diệc có lớn bằng Đỗ Thác không, chỉ luận về thủ đoạn, Nghiêm Diệc chỉ đáng xách dép cho Đỗ Thác. Vậy nên cậu không muốn cuốn tên này vào khúc mắc giữa hai người.

Thương Mặc tiếp tục đi về phía phòng tập. Sau lưng cậu, Nghiêm Diệc vẫn nhắm mắt theo đuôi tiếp tục nói: “Tôi nói thật đấy, tôi sẽ bảo vệ anh.”

Thương Mặc rất sợ lời này của hắn bị người ngoài nghe thấy sẽ gây hiểu lầm, vì vậy dừng lại nói với Nghiêm Diệc: “Tôi biết cậu nói thật, nhưng tôi không cần. Những câu thế này về sau cậu đừng nói nữa, để kẻ có ác ý nghe thấy viết loạn thì tôi với cậu đều xong đời. À không, chỉ mình tôi xong đời thôi. Vậy nên nếu cậu thật sự muốn bảo vệ tôi thì về sau đừng nói với tôi mấy câu như vậy, cũng đừng làm ra mấy hành động để người khác hiểu lầm nữa.”

Nghiêm Diệc cũng biết giới giải trí như một bể nước sâu, nhưng trong công ty hắn là đại thiếu gia, ai dám hắt nước bẩn cho hắn. Thương Mặc thì khác. Đúng như cậu nói, cậu chỉ là một ngôi sao ca nhạc nhỏ nhoi, không dám đắc tội Đỗ Thác nên mặc dù  đã chia tay, khi gặp lại hắn vẫn phải nở nụ cười, ở giới giải trí cũng phải cẩn thận mà sống, nếu không sẽ bị người khác bắt thóp. Cái giới này to như vậy, thiếu một ngôi sao hạng hai thì có vấn đề gì.

Vậy nên hắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.

Hiếm khi thấy tên này nghe lời như vậy, Thương Mặc kinh ngạc cười, sau đó nhớ đến chuyện sáng tác cho hắn trước đây, mở miệng hỏi: “À, cậu đã tìm được ai phổ nhạc cho bài hát tôi viết cho cậu chưa?”

Nghiêm Diệc nghĩ đến chuyện bài hát kia là viết về Thương Mặc và Đỗ Thác, lập tức không thoải mái. Hắn bình tĩnh buồn giọng nói: “Vẫn chưa, Trần Mộc nói anh ta sẽ tìm người phổ nhạc, bảo tôi tập trung quay phim của Hứa Ý cho tốt.”

Thương Mặc gật đầu. Tất nhiên, so với chuyện tiến quân vào giới ca hát, bộ phim điện ảnh mới của Hứa Ý càng có thể khiến thanh danh của Nghiêm Diệc nâng cao. Cậu cười cười đồng ý: “Đúng đấy.”

Nhưng nhìn lại thì Thương Mặc là một ngôi sao ca nhạc, giờ vừa phải lo chuyện album vừa phải lo chuyện phim ảnh, đúng là khó cả đôi đường. Tuy cậu cũng rất thích ca hát, nhưng nếu tham gia vào phim điện ảnh của Hứa Ý thì cậu sẽ có cơ hội được nhớ đến nhiều hơn.

Lúc này, Thương Mặc bỗng nhiên nhận thấy Nghiêm Diệc đang nhìn mình, dường như có điều muốn nói nhưng lại còn ngập ngừng. Cậu nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Nghiêm Diệc im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nếu đóng phim có gì không hiểu, anh có thể hỏi tôi.”

Thật ra Nghiêm Diệc sợ là sợ Thương Mặc là tân binh, chưa hiểu gì về diễn suất, khi vào đoàn phim sẽ bị mọi người cười nhạo. Tuy rằng khi thử vai cậu diễn không tệ lắm, nhưng đó cũng chỉ là một đoạn không đến năm phút, mà khi quay phim còn phức tạp hơn vậy nhiều. Dù sao trong phương diện này bản thân hắn hiểu biết hơn, tất nhiên cũng muốn giúp cậu một chút.

Thương Mặc sửng sốt một chút, sau cười đáp: “Được, có gì không hiểu tôi sẽ gọi điện hỏi cậu.”

Nghiêm Diệc gật đầu. Còn chưa kịp đáp ứng, di động đã vang lên. Là Trần Mộc gọi đến. Hắn bắt máy, người đại diện ở bên kia hỏi hắn đang ở đâu.

Không biết hai người nói gì, chỉ thấy Nghiêm Diệc buồn giọng đáp: “Tôi về luôn đây.”

Nói xong, hắn lập tức cúp máy, định nói tạm biệt với Thương Mặc nhưng lại bị cậu cười giành nói trước: “Mau về đi, không thấy cậu chắc người đại diện đang tức đến nổ tung rồi.”

Nghiêm Diệc cau mày ừ một tiếng rồi nói: “Có gì cứ tìm tôi.”, sau đó lập tức nhấc chân rời đi.

Thương Mặc nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu. Nghiêm Diệc này ngoài lạnh trong nóng, chung quy không phải là đối thủ của Đỗ Thác. Cậu không thể mượn sức người này được.

Như nghĩ đến điều gì, Thương Mặc lập tức lắc đầu. Đó là thần tượng của cậu. Thần tượng của cậu đã phải lăn lộn nhiều như vậy, cậu không muốn đem thêm phiền toái cho anh nữa.

Cuối cùng, vẫn chỉ có thể dựa vào sức mình mà thôi.

*

Cứ như vậy, bất tri bất giác chỉ còn một ngày nữa là đến ngày khởi động máy.

Bởi vì bộ phim này là bộ phim võ hiệp cổ trang, vậy nên địa điểm quay phim cũng nằm ở một cổ trấn.

Trước khi đi, Viên Diệp giúp cậu xếp một vali hành lý rất to. Thương Mặc nhìn qua, cười chế nhạo: “Diệp tử nhà mình hiền lành quá.”

Viên Diệp trừng mắt với cậu, động tác trên tay vẫn không ngừng.

Thương Mặc rất thích trêu chọc y, vuốt cằm nói tiếp: “Không chỉ hiền lành mà lớn lên còn rất ngon miệng nữa.”

Mặt Viên Diệp đỏ rần. Y thở phì phì mà thu dọn đồ đạc, mặc kệ Thương Mặc.

Thương Mặc thấy thế cũng không dám tiếp tục trêu, sợ lại khiến bạn mình tức giận.

Viên Diệp xếp đồ một lúc mới nhận ra người kia không nói tiếp. Y giương mắt nghi hoặc nhìn cậu.

Đúng lúc ấy, Thương Mặc lại thở dài: “Lần này đi, e là phải để Diệp tử phòng không gối chiếc một thời gian rồi.”

Viên Diệp nghe vậy, động tác trên tay bỗng dừng lại. Trước đây khi Thương Mặc ở chung với Đỗ Thác, dọn ra khỏi nhà trọ, cũng là y giúp thu dọn đồ đạc. Sau đó Viên Diệp chỉ còn một mình ở đây, nói không khổ sở là nói dối. Nhưng nhìn trình độ Thương Mặc dính người kia, y biết nếu mình bảo cậu trở về, cậu cũng không đời nào đồng ý.

Cũng may cậu ấy đi không lâu lắm đã về, tuy rằng chỉ mang về một ít quần áo, nhưng cậu cũng đã nói là trong những ngày tập luyện cho buổi biểu diễn vẫn sẽ ở trong nhà trọ.

Viên Diệp vô cùng quý trọng khoảng thời gian ấy. Không những thế, sau khi hoàn thành buổi biểu diễn, cậu ấy cũng không nói gì đến chuyện trở về nhà Đỗ Thác, thậm chí còn chia tay với hắn.

Đã ở cùng nhau lâu như vậy, giờ Thương Mặc lại vì ra ngoài quay phim mà không thể không ở lại khách sạn do đoàn làm phim bố trí. Điều này Viên Diệp rất rõ ràng, nhưng nghĩ đến đoạn thời gian tiếp theo không nhìn thấy cậu, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Thương Mặc không nhận ra y mất tự nhiên, tiếp tục nói: “Nghe nói phong cảnh ở chỗ quay phim rất đẹp, khi nào có thời gian rảnh tớ sẽ video call cho cậu để cậu nhìn. Nhưng cũng chưa biết tín hiệu ở chỗ đấy thế nào…”

“Ở đấy cũng có vài món ăn vặt đặc sắc, bao giờ về tớ sẽ mang một chút cho cậu. Đừng để Kiều Lẫm phát hiện, nếu không anh ấy lại bảo tớ làm hư cậu.”

“Này, Diệp tử, sao cậu không nói gì” – Thương Mặc nói xong, thấy Diệp tử vẫn an tĩnh không nói lời nào bèn hỏi.

Viên Diệp ngẩng đầu, cười che giấu: “Cậu nói một mình vui vẻ như thế, tớ nào dám xen ngang.’

Mặt Thương Mặc đen như mực: “Cái gì gọi là tớ nói một mình vui vẻ…”

Viên Diệp thấy cậu đen mặt, vội vười dỗ dành: “Tớ nói nhầm, cậu đừng nóng.”

Thương Mặc đâu có sinh khí. Cậu vò tóc Viên Diệp nói tiếp: “Tớ không giận đâu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện vào đoàn phim thì không thể ăn bữa sáng cậu làm, dạ dày tớ lại không thoải mái.”

Viên Diệp nghe vậy nhìn cậu, trong mắt lóe lên chút tình cảm khác lạ. Y nói: “Hay để tớ làm rồi gửi qua.”

Thương Mặc mỉm cười: “Thôi, xa quá. Tớ quay xong rồi về ăn bù cũng được.”

Viên Diệp gật đầu: “Ừ, hôm nào cậu về thì đừng ra ngoài ăn, tớ sẽ mua thức ăn nấu một bàn cho cậu.”

Thương Mặc ôm lấy Viên Diệp: “Chuẩn chuẩn chuẩn, chỉ Diệp tử hiểu tớ.”

Viên Diệp bị cậu ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, thoạt nhìn rất nhuyễn manh đáng yêu.

Ngày rời đi, Thương Mặc một mình kéo vali hành lý cùng trợ lý sinh hoạt Kiều Lẫm tuyển, ngồi lên xe Hứa Ý cho đến đón.

Trợ lý kia vẫn còn là sinh viên, tên là Mạt Tề, nhân lúc nghỉ hè tìm việc làm thêm. Chân tay y lưu loát, tính tình lại nhiệt tình, nếu không đã không được Kiều Lẫm chọn.

Dọc đường đi, Mạt Tề đã kịp làm quen với Thương Mặc bằng sự nhiệt tình của mình.

Khi đặt chân đến khách sạn đoàn phim bố trí, nhân viên tiếp tân vừa thấy Thương Mặc đã nhận ngay ra cậu, vội vàng chạy đến đưa chìa khóa phòng, cười nói: “Chào mừng Thương tiên sinh, chúc Thương tiên sinh sinh hoạt thoải mái.”

Thương Mặc nhận chìa khóa, cảm ơn cô nàng rồi đi về phía thang máy. Mạt Tề đi sau cậu, giúp cậu kéo hành lý.

Vào trong phòng, Mạt Tề giúp cậu chỉnh lý gian phòng một chút, giúp cậu xếp đồ lên mắc.

Thương Mặc ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Viên Diệp và Kiều Lẫm, nói rằng mình đã đến, đừng lo lắng.

Gửi tin xong, Thương Mặc mới thấy Mạt Tề đầu đầy mồ hôi đang giúp cậu xếp đồ. Cậu bèn với lấy điều khiển mở điều hòa rồi nói với y: “Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa xếp cũng không muộn.”

Mặc Tề lắc đầu: “Nhiệm vụ của em là giúp anh Mặc sắp xếp sinh hoạt, đến hành lý còn không chuẩn bị tốt, anh Kiều Lẫm chắc chắn sẽ mắng em.”

Thương Mặc mỉm cười, biết bản thân không khuyên nổi y, cũng không nói nữa.

Chờ Mạt Tề dọn xong, Thương Mặc để y ngồi nghỉ một lát rồi hai người ra ngoài ăn cơm.

Sức ăn của Mạt Tề thực sự khiến Thương Mặc chấn kinh. Sức ăn của cậu đã rất lớn, vậy mà y còn ăn nhiều gấp đôi cậu.

Thương Mặc sờ ví, may mà lần này xuất môn mang nhiều tiền.

Cơm nước xong, hai người trở về khách sạn. Chưa ở được một lúc, Mạt Tề đã chỉ vào ba lô của mình nói với Thương Mặc: “Anh Mặc, em về sắp xếp phòng em. Có gì anh cứ gọi vào điện thoại nhé.”

Số điện thoại đã được lưu khi ngồi trên xe. Thương Mặc gật đầu, vừa khéo cậu cũng cần học thuộc kịch bản.

Hôm sau là ngày khởi quay. Thương Mặc đến sớm một tiếng, kết quả vừa đến nơi đã thấy Hứa Ý đang nói chuyện với nhân viên quay phim.

Thương Mặc sờ mũi. Quả nhiên đạo diễn và người quay phim còn vất vả hơn. Cậu đi về phía Hứa Ý, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên, đến tận khi anh nói chuyện xong mới lên tiếng: “Chào buổi sáng.”

Hứa Ý không nghĩ cậu tới sớm như thế, còn tưởng bản thân nói chuyện quá lâu, vì vậy nhìn đồng hồ trên tay nói: “Xin chào.”

Thấy mới bảy giờ mười, anh gật đầu nói với cameraman: “ Các cậu vội thì đi trước đi.”

Đợi nhân viên quay phim đi rồi, Hứa Ý mới hỏi Thương Mặc: “Em ăn sáng chưa?”

Thương Mặc gật đầu cười: “Đã ăn rồi ạ. Đạo diễn anh ăn chưa?”

“Ăn rồi.” – Hứa Ý đáp – “Em đi hóa trang trước đi, lát nữa mọi người đến cũng đỡ phải xếp hàng. Lúc ấy em có thể tranh thủ học thuộc kịch bản.”

“Vâng” – Thương Mặc theo lời thần tượng vào phòng hóa trang.

“Ngày mai có thể ngủ thêm một lúc, không cần tới sớm như vậy.” – Hứa Ý là sợ cậu thấp thỏm tới sớm, ngủ không ngon.

“Vâng ạ.” – Thương Mặc đáp ứng.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến phòng hóa trang. Bên trong có ba chuyên viên trang điểm, Thương Mặc nhìn một gương mặt quen thuộc trong đó, bỗng nhiên cảm thấy thật đau đầu…

Hết chương 32.

Không lan quyên lắm nhưng mà có ai đang theo dõi “Thân ái Pinocchio” bên nhà Hổ không nà, nếu rảnh thì qua đó chơi cùng bọn mình nhaaaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.