Chương trước
Chương sau
Đoàn người mới bướcvào khiến cho không ai có thể bỏ qua. Đặc biệt là người thanh niên trẻtuổi dẫn đầu đoàn. Chỉ cần nhìn lướt qua một lần thì tuyệt đối không thể nào quên được anh ta. Khuôn mặt tuấn tú từng đường nét như tượng tạc,sống mũi cao thẳng tắp, tóc mái đen huyền rũ xuống bả vai làm nổi bậtlàn da trắng. Cơ thể của anh ta cao ráo thon dài, mặc trên người mộtchiếc áo sơ mi cùng quần tây khá rộng nhưng vẫn không thể che được những đường cơ bắp hữu lực đẩy sức bật.
Bàn tay với những khớpxương rõ ràng vươn ra. Từ lúc bước vào tiền sảnh của siêu thị tới giờ,đôi mắt màu café mang theo sắc lạnh nhàn nhạt hờ hững vẫn không thèmnâng lên. Anh ta chỉ chăm chú cúi đầu nhìn những tia chớp mảnh mai nhưnhững sợi dây đang không ngừng chuyển động tạo thành đủ loại hình thùtrên những đầu ngón tay của mình. Tựa hồ đối với trò chơi này rất thíchthú, bờ môi mỏng vốn luôn mím chặt lại khiến anh ta trở nên nghiêm nghịkhó gần hơi hơi nhếch lên một chút.
Không chỉ ngoại hình vượt bậc xuất sắc, toàn thân người thanh niên trẻ này tỏa ra một khí tứccường áp tới mức người khác phải nghẹn thở. Người này nhìn qua đã biếtkhông phải dạng dễ chọc vào.
Cho dù không tỏ vẻ hay biểuhiện gì, thái độ lại cực kì lạnh nhạt nhưng rõ ràng không có bất cứ aidám coi thường anh. Một đòn tia chớp vừa rồi hướng về đám người VươngNghiêm vẫn còn rất rõ ràng trong đầu của tất cả mọi người.
“Chủ nhân của tia chớp ban nãy? Dị năng giả hệ lôi…” Khi nhìn thấy anh ta,Cố Diệp Ninh không khỏi có chút giật mình. Ngoại hình này… cũng quá mứcchói mắt đi?!
Rốt cục… anh ta là ai?
Dù muốn hay không thì cô vẫn phải công nhận vẻ ngoài của người thanh niêntrẻ đi đầu kia hoàn toàn có thể sánh ngang với mấy anh em ruột của mình. Ban đầu có chút hơi thất thần nhưng rất nhanh sau đó cô liền lấy lạitinh thần. Dù sao trai đẹp cũng phải chưa thấy. Sống chung bao năm vớiđám người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạo thì ở một mặt nào đóCố Diệp Ninh cô đã miễn dịch với mỹ nam rồi.
Cái mà cô e ngại nhất chính là khí thế của người thanh niên trẻ kia. Cùng với cả… dịnăng của anh ta. Không thể ngờ được mới mạt thế vài tiếng cô lại có thểthấy được một người có dị năng hệ lôi, một trong những dị năng mạnh nhất và cũng hiếm nhất.
Trực giác nói cho cô biết người thanhniên kia có năng lực vô cùng nguy hiểm. Người này, chính là một cườnggiả. Lấy kinh nghiệm của mình cô biết rõ ràng tinh thần lực của anh talà loại cực kì mạnh. Ít nhất là so với cô chỉ có hơn không hề kém. Hơnnữa anh còn là một thiên tài. Nhanh như vậy mà đã có thể tự mình tìm racách để phát triển dị năng của mình.
Phải biết, dị năng hệlôi có sức tàn phá cực mạnh, cùng có sức chiến đấu diện rộng nhất. Nhưng để điều khiển được nó một cách tốt nhất, thuần thục nhất lại không hềdễ dàng.
Mà trong đoàn người đi theo anh ta cũng có haingười rất đáng để lưu tâm. Hai người đó chính là hai người đang đứngsong song ở phía sau. Nhìn thái độ cùng biểu hiện của hai người họ thìhẳn đây chính là trợ thủ thân thiết của anh ta. Bọn họ cũng đều có ngoại hình cùng khí tức vô cùng đặc biệt nổi bật thu hút ánh nhìn của ngườikhác.
Bên phải là một người đàn ông mặc quần áo rằn ri củaquân đội. Hắn tuổi cũng tầm khoảng 27 hoặc 28, khuôn mặt cực kỳ anhtuấn góc cạnh, lúc mở miệng thì thanh âm hùng hậu sang sảng. Cơ thể tolớn như gấu, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc khỏe mạnh vô cùng. Đôi mắt củahắn sáng ngời, thuần hậu, là một người hào phóng phóng khoáng. Cố DiệpNinh liếc mắt một cái liền nhận ra người này là một quân nhân.
Bên trái là một người con trai cũng rất trẻ tuổi, có lẽ cũng chỉ tầm ngoài20 một chút. Y đeo một chiếc kính, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng mangtheo một nụ cười nhàn nhạt. Dáng người y khá mảnh khảnh, cũng không cómấy cơ bắp. Hiện tại mặc trên người là một bộ quần áo thể thao thoảimái. Người con trai này nhìn thế nào cũng thấy giống một nhân viên vănphòng trí thức.
Thế nhưng… ai tin chứ Cố Diệp Ninh tuyệt đối không tin y là kẻ đơn giản…
Không phải cô quá đa nghi nên nhìn ai cũng thấy người đó nguy hiểm đâu. Dựavào kinh nghiệm của cô, khẳng định tên đeo kính kia chắc chắn là một con cáo già gian xảo thông minh vô cùng khó đối phó.
Còn vì lýdo sao? Rất đơn giản, đó là tại vì từ tên người của y, Cố Diệp Ninh mơhồ nhìn thấy được bóng dáng của ông anh ba nhà mình. Nhất là mỗi lầnthấy y nhướng cái đôi mắt xếch kia lên, có cảm giác giống như mình sắpbị tính kế vậy. Đúng, càng nhìn càng thấy giống Cố Diệp Phi không thểchịu được.
“Các… các người là ai?”
Vương Nghiêmvừa nhìn thấy những tia chớp không ngừng nhảy nhót trên đầu ngón tay của người thanh niên trẻ đi đầu đoàn người mới xuất hiện liền biết đượcthằng nhóc đẹp trai tới chói mắt kia chính là người ban nãy đã tấn côngmình. Ngay lập tức đứng bật dậy, hai mắt Vương Nghiêm như muốn phun hỏa, lớn tiếng quát.
“Dám tấn công ta, có tin ta cho các người chết không toàn thây không hả?”
“Sở Minh, cậu xem, tên kia có phải bị ngốc hay không? Rõ ràng thực lựckhông bằng được Nam Cung đại thiếu nhưng lại to miệng đe dọa cậu ấy.”Người đàn ông mặc đồ rằn ri đối với Vương Nghiêm đang nhe răng trợn mắtkhông chút khách khí cười ha hả chế nhạo.
“Trên đời khôngthiếu kẻ ngu ngốc.” Người thanh niên đeo kính cho Cố Diệp Ninh ấn tượnggian xảo thấy mình được nhắc tên liền nhún nhún vai, thản nhiên đáp“Nhưng mà Hoằng à, tôi có nên nhắc nhở anh một chút không. Ở trước mặtngười ta, anh không nên vạch trần điểm yếu của họ ra như thế. Khôngnhững không hợp lễ nghi mà còn làm cho người ta xấu hổ và mất mặt đấy.”
“Xì, mấy vị công tử thiếu gia các cậu thực là thích làm bộ. Anh đây là ănngay nói thật. Rõ ràng chính cậu cũng cảm thấy những lời của tên kia rất buồn cười mà.” Bĩu bĩu môi, người đàn ông mặc đồ rằn ri thấp giọng lầmbầm lên án.
“Đây là phép tắc lịch sự cơ bản. Làm bộ cái gì mà làm bộ!” Trừng mắt một cái cảnh cáo tên vai u thịt bắp đầu óc đơn giảnnào đó xong, người thanh niên đeo kính nghiêng đầu nhìn về vị thủ lĩnhnãy giờ vẫn đang mải mê chơi trò… nghịch tia chớp, bất đắc dĩ mở miệnghỏi “Dạ, giờ tính sao đây?”
“A…” Cố Diệp Ninh ngay tại lúcnày trên khuôn mặt không giấu được kinh ngạc và bình tĩnh nữa. Cô khôngkhỏi kêu khẽ một tiếng. Không khỏi tự hỏi lại bản thân xem mình vừa nghe người thanh niên đeo kính kia gọi cái gì. Chắc chắn là cô nghe nhầm cóphải không?!
Lãnh Dạ??? Nam Cung đại thiếu??? Đừng nói với cô là người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đi đầu kia chính là Nam Cung Lãnh Dạ đấy chứ?!
Sở Minh??? Người đeo kính nhìn thế nào cũng thấy gian xảo kia là Mặc Sở Minh?!
Hoằng??? Vậy thì người đàn ông toàn thân toát ra khí thế quân nhân kia chính là Mục Hoằng?!
Dù thử phủ nhận trong đầu nhưng rõ ràng cô vẫn hiểu được rằng… sự thựcchính là sự thực, không thể thay đổi được. Ba người kia chính là bộ baNam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng. Cố Diệp Ninh bị choángváng có chút ngây người. Ngay bây giờ, cô cảm giác muốn ngất cũng có rồi đấy. Tại sao ba người này lại xuất hiện ở thành phố D ở thời điểm hiệntại?! Đáng nhẽ mấy người bọn họ phải ở thủ đô mới đúng chứ?!
“Diệp tỷ tỷ, chị sao vậy?” Hạ Kỳ Phong thấy thân thể cô hơi chao đảo, sắc mặt tràn ngập vẻ không tin được thì lo lắng ngẩng đầu khẽ mở miệng hỏi“Đoàn người kia… có vấn đề gì sao?” Cậu thấy ánh mắt của Cố Diệp Ninhvẫn dừng trên đoàn người mới xuất hiện, nhịn không được bắt đầu suyđoán.
“Không có gì. Không cần suy đoán lung tung…” Lắc lắcđầu không muốn nói với Hạ Kỳ Phong, bởi vì cho dù có nói ra thì cậu cũng không thể hiểu được đâu. Đưa tay day day thái dương, tâm trạng của côvô cùng phức tạp.
Nam Cung Lãnh Dạ, cái tên này cô từ nhỏtới lớn đã phải nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Nói bao quát về người này thì chỉ có thể bao gọn trong hai từ: thiên tài.
NamCung Lãnh Dạ là đại thiếu gia của Nam Cung gia. Nam Cung gia nhà anh talà gia tộc cực kì có uy vọng ở thủ đô, hoàn toàn có thể sánh ngang vớiCố gia. Chỉ là Cố gia tham gia cả vào ba giới thương mại, chính trị vàquân đội còn Nam Cung gia lại chỉ tập trung duy nhất nắm giữ trong quânđội mà thôi. Nam Cung gia tộc có lịch sử lâu năm, cống hiến không biếtbao nhiêu mồ hôi xương máu cho tổ quốc. Trong quân đội gia tộc này cóthể được xưng là đế vương, là cây cổ thụ không ai sánh bằng.
Ông nội của Nam Cung Lãnh Dạ chính là Đại tướng quân kiêm Tổng tham mưutrưởng binh bộ danh tiếng trong lịch sử - Nam Cung Tĩnh Hải. Cha và mẹcủa Nam Cung Lãnh Dạ là hai trong bảy vị thượng tướng của quân đội hiệntại. Một người là Thượng tướng bộ binh binh chủng đặc nhiệm - Nam CungDịch Khương. Một người là nữ thượng tướng duy nhất, Thượng tướng khôngquân quân đội - Âu Dương Trúc. Bác của anh ta cũng là Trung tướng củabên hải quân, chú của anh ta là Trung tướng của binh bộ tăng thiết giáp, cô ruột thì là Thượng tá của bộ hậu cần. Cho nên, có thể nói, một nửabinh quân trong quân đội là nằm dưới quyền quản lý của gia tộc này cũngkhông sai.
Vị đại thiếu gia này cũng không làm phụ lòngngười lớn trong nhà, càng không làm mất mặt đại gia tộc danh giá bậcnhất của mình. Anh ta ngay từ lúc sinh ra tới giờ vẫn luôn luôn nổitiếng là một người tài giỏi, không gì không biết, không gì không thông,năng lực học tập và thể thao luôn cực kì xuất sắc. Ở trong giới quý tộcnhà giàu, Nam Cũng Lãnh Dạ có thể nói chính là một thần tượng được không biết bao người ngưỡng mộ và ghen tị.
Nam Cung Lãnh Dạ tuychỉ hơn cô một tuổi, còn rất trẻ nhưng vì luôn được tôi luyện ở trongquân đội từ khi nhỏ cho nên thân thủ anh ta rất lợi hại. Nghe nói từ khi anh ta tròn 18 tuổi thì số lượng người có thể đánh tay đôi ngang bằngđã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh ta còn nổi trội đặc biệt ở khả năng lãnh đạo. Có lần cách đây khoảng 3 năm, cô đã từng nghe Cố Liệt Hạo lơ đãng nói qua, Nam Cung đại thiếu gia không có ý địnhtheo nghiệp của gia tộc là tham gia quân đội mà lại muốn nhúng tay vàothị trường thương mại kinh doanh. Bằng tài lãnh đạo của mình, anh takhông chỉ thành lập được một công ty IT rất có danh tiếng mà tiền thu về cũng vài tỷ mỗi năm. Thành tích này đủ để cho bất cứ ai từng ngầm chếnhạo anh ta cũng phải muối mặt ngậm miệng.
Kiếp trước, khimạt thế tới, vì nắm giữ hơn một nửa binh lính trong quân đội cho nên địa vị của Nam Cung gia ở thủ đô có thể nói là được đẩy tới đỉnh cao, không ai dám chọc vào. Mặc dù danh vọng của Nam Cung gia cũng đủ để bảo vệtoàn bộ thành viên trong nhà rồi nhưng Nam Cung Lãnh Dạ cũng không hềchịu thua kém nấp dưới vây cánh của gia tộc mình.
Cho dù làlúc, sau mạt thế hay trước mạt thế thì Nam Cung Lãnh Dạ vẫn luôn là mộtnhân vật khiến cho người ta không khỏi ngưỡng mộ, danh tiếng như sấm bên tai, gây nên không biết bao nhiêu phong vân. Anh ta thức tỉnh dị năng,hơn nữa còn là song hệ dị năng giả lôi hỏa cực kì mạnh. Thiên phú cựccao đã giúp cho anh ta trong thời gian ngắn nhất đã có thể điều khiếnnhuần nhuyễn dị năng của mình, trở thành dị năng giả mạnh nhất với cáitên Lôi đế.
Ở kiếp này, có lẽ anh ta với năng lực như vậy, vẫn sẽ trở thành Lôi đế một lần nữa mà thôi… Nhìn Nam Cung Lãnh Dạ biểu tình vẫn bình đạm lạnh nhạt như một nhưnglại toàn thân lại toát ra một thần thái cao ngạo, tự tin, cao quý, xuấtsắc tới chói mắt, khiến cho đột nhiên Cố Diệp Ninh bỗng bật ra suy nghĩnhư vậy.
Kỳ thực, Nam Cung gia cùng Cố gia cũng không phảiquá xa lạ. Cậu và ông ngoại của cô cũng làm trong quân đội cho nên cũngquen biết với ông nội cùng cha của Nam Cung Lãnh Dạ, quan hệ không tồi.Thế nhưng sống tới hai đời rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp mặt NamCung Lãnh Dạ. Phải công nhận là những gì tán thưởng về anh ta cũng không hề phóng đại lên một chút nào.
Ngoại hình đã quá mức hoànhảo không chê vào đâu được, gia thế đủ để đè bẹp bất cứ ai lại còn cộngthêm có cả năng lực lãnh đạo khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi. Cô không khỏi cảm khái cuộc đời cũng quá mức bất công… Bao nhiêu điềutốt đẹp tài giỏi trên thế gian anh ta đều có đủ cả. Nam Cung Lãnh Dạsinh ra chắc là để đả kích toàn bộ nam nhân trên thế giới này.
Còn về Mục Hoằng và Mặc Sở Minh thì Cố Diệp Ninh coi như cũng phỏng đoánđúng được 8, 9 phần trước khi biết thân phận thực sự của hai người họ.Hai người này là đồng bạn và cũng là trợ thủ đắc lực đáng tin cậy nhấtcủa Nam Cung Lãnh Dạ.
Trong kiếp trước, Mục Hoằng và Mặc SởMinh có năng lực cá nhân rất mạnh đồng thời lại đi theo vị cường giảđứng trên đỉnh - Lôi đế ai ai cũng ngưỡng mộ cho nên cũng vô cùng nổidanh. Với khả năng của hai người này, hoàn toàn có thể làm vương tunghoành một cõi thế nhưng bọn họ lại tự nguyện đi theo Nam Cung Lãnh Dạ,chưa từng có một chút suy nghĩ phản bội nào.
Mặc Sở Minh làbạn thân và cũng là người hiểu rất rõ về tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ. Cha y là một sĩ quan cấp cao trực thuộc dưới quyền cha của Nam CungLãnh Dạ. Trong một trận chiến, cha y đã hi sinh tính mạng vì chiến thắng cuối cùng. Nam Cung Dịch Khương do áy náy và đau lòng cho người sĩ quan tài giỏi lại dũng cảm kia nên đã nhận nuôi Mặc Sở Minh. Từ ấy Mặc SởMinh sống và trưởng thành ở Nam Cung gia, cũng có thể coi như con cháutrong gia tộc.
Mặc Sở Minh mặc dù bên ngoài thì luôn nở nụcười thân thiện nhưng ở trong một bụng đen tối, lúc nào cũng tính kếngười ta. Đúng như Cố Diệp Ninh nghi ngờ, tên này là một kẻ giảo hoạtgian trá vô cùng. Nhưng lòng trung thành của y dành cho Nam Cung gia và Nam Cung Lãnh Dạ quả thực là khiến cho người ta không khỏi cảm thán vàkhen ngợi.
Mục Hoằng là người anh trai Nam Cung Lãnh Dạ vàMặc Sở Minh quen trong thời gian ròng rã huấn luyện thân thể ở trongquân đội. Hắn là một người lính đặc chủng rất xuất sắc, yếu tố thần kinh cũng vững vàng. Dù còn trẻ nhưng đã trở thành đội trưởng của một đạiđội hơn 200 người.
Vì bị chấn thương ở vai trong một trậnchiến cho nên Mục Hoằng bắt buộc phải xuất ngũ. Nam Cung Lãnh Dạ cảmthấy hứng thú với năng lực của hắn, cho nên thuyết phục hắn đi theomình. Mục Hoằng cũng thưởng thức tính cách và năng lực của Nam Cung Lãnh Dạ cho nên cũng không chần chừ do dự mà đồng ý. Từ đó, liền cùng NamCung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh dính thành một khối.
Nói ra cũngthực buồn cười. Mục Hoằng này tính cách hào sảng lại phóng khoáng, trừlúc chiến đấu ra thì hắn luôn luôn là người dễ gần cũng rất tốt tính,thậm chí tâm tư còn có chút đơn thuần. Thật chẳng hiểu sao một người như vậy lại có thể chơi được với một thiên tài đầu lạnh như Nam Cung LãnhDạ và một con hồ ly thích ám toán kẻ khác như Mặc Sở Minh.
“Tiến vào cướp. Ai ngăn thì đánh, không phải do dự!” Thấy Mặc Sở Minh hỏimình, Nam Cung Lãnh Dạ mới miễn cưỡng nâng mắt lên, tay vẫn không ngừngbiến hóa những tia chớp thành các hình thù khác nhau. Đây là một cáchluyện tập để điều khiển và khống chế dị năng của anh.
Thanhâm của Nam Cung Lãnh Dạ quả thực vô cùng dễ nghe, trầm thấp mê người tựa như tiếng đàn violoncelle. Chỉ là giọng điệu trong lời nói quá mứclạnh, quá mức ngắn gọn, quá mức sắc bén khiến cho người nghe cảm thấymỗi lời anh nói ra đều là mệnh lệnh bắt buộc không thể trái.
Anh tuy rằng cao ngạo nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc khinh địch. Biết rõ ràng rằng người đàn ông tên Vương Nghiêm có dị năng hệ hỏa kia cùngđội ngũ của hắn ta hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của mình cho nên mớikhông cần phải chú ý và bận tâm. Vương Nghiêm có chút tài cán nhưng lạiquá kiêu ngạo, chắc chắn sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì. Đừng nói làanh phải đích thân ra tay, chỉ cần một Mặc Sở Minh hoặc một Mục Hoằngthôi cũng đủ để khiến Vương Nghiêm ngóc không nổi đầu dậy.
“Haiz ~ cái tính cách lúc nào cũng thích gì làm nấy của cậu thật là…” Mặc SởMinh thấy Nam Cung Lãnh Dạ gãy gọn đáp lời, không khỏi thở ra một hơi.Đưa ngón trỏ đẩy đẩy gọng kinh một cái. Tuy rằng lời nói là than vãn bất đắc dĩ nhưng ngữ điệu thì lại chẳng hề nghe ra chút trách móc nào đốivới anh.
“Quyết đoán là một điểm tốt của Nam Cung đại thiếumà.” Mục Hoằng cười ha hả. Hắn hoàn toàn không hề có bất cứ dị nghị nàođối với lời của vị thủ lĩnh trẻ tuổi hơn mình. Chính tính cách này củaNam Cung Lãnh Dạ đã làm cho hắn cảm phục và nguyện đi theo.
“Các người… các người đừng có coi khinh người khác!!!”
Vương Nghiêm thấy ba người bọn họ từ đầu tới cuối chả thèm để mình vào trongmắt thì cực kì tức giận. Từ lúc phát hiện mình có thể biến ra hỏa cậu,Vương Nghiêm vẫn luôn tự cho mình là kẻ ưu việt và lợi hại nhất. Trongđội ngũ có ai mà không phục, không sợ, không nịnh nọt Vương Nghiêm càngkhiến cho Vương Nghiêm sinh ra tự mãn cực điểm. Hiện giờ lại bị Nam Cung Lãnh Dạ bọn họ ném ra khỏi mắt, trong lòng phẫn hận vô cùng. Đặc biệtchướng mắt nhất chính là thằng ranh thủ lĩnh họ Nam Cung kia, dám ‘đánhlén’ làm Vương Nghiêm hắn mất mặt.
“Hỏa cầu!!!” Vương Nghiêmthét một tiếng, từ trong lòng bàn tay bắn ra một hỏa cầu ném thẳng vềphía Nam Cung Lãnh Dạ. Hỏa cầu này là Vương Nghiêm đã ngưng tụ bằng hếtkhả năng của mình cho nên nó to và nóng hơn hỏa cầu ban nãy hắn mang rađể dọa người phụ nữ có con nhỏ kia nhiều.
“A… cẩn thận!!!”Mọi người đứng ở xung quanh mặc dù đã chứng kiến qua năng lực dị năng hệ lôi của anh, thế nhưng nhìn hỏa cầu đỏ rực lao về hướng Nam Cung LãnhDạ thì vẫn nhịn không được kinh hô.
Xoạt!!!
Nam Cung Lãnh Dạ ngược lại thản nhiên không có phản ứng gì, đôi mắt lạnhnhạt nhìn hỏa cầu đang lao nhanh về mình, ngay cả chớp cũng không chớpmắt. Ngay lúc hỏa cầu kia gần chạm được tới vạt áo của anh thì chợt mộtthủy cầu từ bên trái anh nhanh chóng phóng tới. Rõ ràng là thủy cầu kiacó sức mạnh lớn hơn cho nên lập tức trong nháy mắt dập tan đi hỏa cầu.
“Không… không thể nào…” Vương Nghiêm vốn còn mang vẻ cười nhạo ác độc hi vọngthấy anh bị thương lúc này lập tức khuôn mặt lại trở nên trắng bệch. Hỏa cầu của Vương Nghiêm hắn… thế nhưng lại bị dập tắt dễ dàng như vậysao?!
Người ra tay không ai khác chính là Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh không phải người bình thường, y cũng là một dị năng giả. Dị năngcủa y là dị năng hệ thủy. Hơn nữa Mặc Sở Minh cũng sở hữu một tinh thầnlực rất mạnh, cho nên sức sát thương thủy cầu của y phóng ra chắc chắncó thể áp đảo được đại đa số những dị năng của các dị năng giả khác.
“Năng lực yếu như vậy mà còn dám ra tay tấn công Dạ. Ngươi quả nhiên là chánsống rồi có phải hay không?” Y sau khi cản lại hỏa cầu xong liền khôngnói không rằng bước lên trước một bước, dùng thân thể cao gầy của mìnhđứng chắn trước mặt Nam Cung Lãnh Dạ.
Trên khuôn mặt y đãthu lại nét cười thường trực, lộ ra vẻ băng sương lãnh khốc. Trong đôimắt xếch kia lóe lên một tia sắc bén ác liệt vô cùng đáng sợ. Mặc SởMinh nhìn chằm chằm vào Vương Nghiêm không chớp mắt. Ánh mắt kia tựa như ánh mắt của con độc xà đang quan sát con mồi của mình, khiến cho VươngNghiêm không khỏi lạnh xương sống, trên trán toát ra một lớp mồ hôilạnh.
Bây giờ Vương Nghiêm mới nhận ra cho dù là Nam CungLãnh Dạ hay là Mặc Sở Minh thì đều làđối tượng vô cùng nguy hiểm khôngthể chọc vào. Cho dù bọn họ còn trẻ thế nhưng sát khí cùng lãnh khốc của họ đủ để họ ra tay vặn gãy cổ Vương Nghiêm hắn trong nháy mắt. Loạingười này không phải là loại bản thân mình có thể so sánh và chọc vàođược.
“Hừ, dám tấn công Nam Cung đại thiếu của chúng ta.Thực là muốn chết mà!!!” So với Mặc Sở Minh thâm trầm âm hiểm thì MụcHoằng dễ bị kích động hơn nhiều. Hắn giận dữ gầm một tiếng, chân như cógắn lò xo bật một cái nhanh như chớp đã lao tới trước mặt Vương Nghiêm.Một tay túm cổ Vương Nghiêm, một tay kia nắm chặt lại phát ra một tiếngrôm rốp vung lên muốn đánh xuống.
“Hoằng, dừng lại!” Nắm đấmnhư xé gió hạ xuống, ngay khi chỉ còn cách mũi của Vương Nghiêm vàicentimet thì đột nhiên Nam Cung Lãnh Dạ đứng ở sau lên tiếng ngăn cản.
“Nam Cung đại thiếu?” Mục Hoằng nghe thấy tiếng ra lệnh của anh, theo bảnnăng nắm tay khựng lại giữa không chung. Hắn hơi hơi nhíu mày tỏ vẻkhông đồng ý lắm với việc anh định buông tha cho Vương Nghiêm. Tuy làanh em thân thiết nhưng Mục Hoằng cũng coi Nam Cung Lãnh Dạ như là thủlĩnh của mình. Có người dám đánh lén thủ lĩnh, đây rõ ràng là hành độngchọc giận một quân nhân như hắn.
“… a… a…” Vương Nghiêm thấy Nam Cung Lãnh Dạ đã ngăn cản được Mục Hoằng, lập tức hai chân như nhũnthành bã ngồi sụp xuống nền đất, không giữ nổi mặt mũi mà òa khóc.
“Hắn không đáng để anh ra tay.” Anh biết khả năng của Mục Hoằng, cho nên mới không muốn Mục Hoằng phải tốn sức lực vì những kẻ không đáng. Loạingười như Vương Nghiêm nếu không chịu trấn chỉnh lại bản thân thì khôngcần bọn họ dạy dỗ, hắn cũng sẽ bị người khác xử lý.
“Cả cậunữa. Không cần thiết!” Nói với Mục Hoằng xong liền quay qua Mặc Sở Minhmặt mũi đen xì vô cùng tức giận, Nam Cung Lãnh Dạ cũng không giải thíchnhiều.
“Hừ!!!” Mặc Sở Minh thấy anh đã lên tiếng chẳng cònbiện pháp nào khác đành nhịn tức hừ một tiếng rồi thu lại ánh mắt nhưmuốn bằm nát Vương Nghiêm ra. Nam Cung Lãnh Dạ là người nói một sẽ không có hai, cho dù là bạn thân từ nhỏ đi chăng nữa, y cũng không thể thayđổi được quyết định của anh.
Không thèm chú ý tới bất mãn của Mục Hoằng cùng hậm hực của Mặc Sở Minh nữa, Nam Cung Lãnh Dạ nhìn chằmchằm vào đàn tang thi đang không ngừng đập phá cánh cửa thủy tinh. Mỗilần va đập đều của bọn tang thi sẽ khiến cho cánh cửa cùng sợi xích vang lên những tiếng ruỳnh ruỳnh lách cách không ngừng vô cùng đáng sợ.Khung cảnh bọn tang thi được ngoác mồm ra, nhìn bọn họ như những món mỹthực khiến cho Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi cảm thấy… chán ghét.
Nam Cung Lãnh Dạ là một người có ánh mắt quan sát cực kì sắc bén, đầu óclại tinh nhạy thông minh. Chỉ cần quan sát một chút từ lúc tang thi đầutiên xuất hiện tới giờ rất nhanh chóng anh liền có thể đoán ra đượcdường như thời gian càng kéo dài thì sức lực của đám tang thi càng ngàycàng mạnh hơn. Hiện tại tuy còn có thể cầm cự được thêm một chút nữa tuy nhiên rồi nó cũng không thể kéo dài được thêm quá lâu đâu. Ít nhất theo anh phán đoán thì cánh cửa và sợi xích này chỉ có thể chịu đến sáng mai thôi.
“Không còn nhiều thời gian đâu. Phải tranh thủ đột phá vào siêu thị trước khi hoàng hôn tới.”
“Được, bọn tớ biết rồi.” Cũng không kéo dài thêm thời gian nữa Mặc Sở Minh thu hồi lại tâm tình bực tức của mình trở về chế độ làm việc. Nam Cung Lãnh Dạ phán đoán chưa bao giờ sai lầm, cho nên y hoàn toàn không chút nghingờ đối với những quyết định của anh.
“Sở Minh.” Mục Hoằng gọi Mặc Sở Minh một tiếng.
“Hoằng, anh tới đi.” Y lập tức ứng thanh đáp, quay người phân phó vài câu vớinhững người còn lại trong đội ngũ nãy giờ vẫn đi sau bọn họ một chút rồi thản nhiên liếc mắt về hướng Mục Hoằng, gật gật đầu.
MụcHoằng hướng hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh nhoẻn miệng cườimột cách tự tin. Không cần phải bàn luận gì nhiều, chỉ cần một cái liếcmắt bọn họ cũng có thể biết được đồng bạn muốn làm gì. Đây là sự ăn ýcùng thấu hiểu sinh ra sau nhiều lần cùng nhau chiến đấu và hợp tác. Hắn xoay người vững vàng đi tới phía trước cửa chính của siêu thị.
Từ đầu khu vực ở gần với cửa chính của siêu thị nhất là do người trong đội ngũ của Vương Nghiêm chiếm đóng. Thế nhưng bây giờ nhìn Mục Hoằng từngbước lấn vào khu vực của bọn họ, không có một ai trong đội ngũ của Vương nghiêm dám dị nghị lấy một lời. Vốn đám người đó còn vì thủ lĩnh VươngNghiêm có chút năng lực mà kiêu ngạo. Tuy nhiên hiện tại đã được chứngkiến sức mạnh của Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng Nam Cung Lãnh Dạ rồi thìlàm gì còn ai dám chạy ra đi khiêu khích hay tranh giành với ba người đó cơ chứ.
Vương Nghiêm cũng chẳng thèm để ý tới sĩ diện hay là thể diện gì nữa. Lúc này nhìn thấy Mục Hoằng liền như chuột thấy mèo,sợ tới co quắp cả người, vội vàng cùng người trong đội ngũ của mình trốn qua một bên khác. Tự bản thân đã được trải nghiệm được giáo huấn, giờVương Nghiêm chỉ hận không thể cách ba người Nam Cung Lãnh Dạ thực xa mà thôi.
Mục Hoằng cũng không thèm quan tâm đám người VươngNghiêm đang có suy nghĩ hay cảm xúc gì. Hắn chăm chú nhìn đám tang thigào thét ở sau cửa kính, có chút nhịn không được nhíu mày. Từ nhỏ đãnhập ngũ, làm một quân nhân vất vả luyện tập, sinh sống và lớn lên trong quân đội, hắn không biết đã từng trải qua bao nhiêu trận chiến, đã từng chứng kiến bao nhiêu cái chết thế. Còn tưởng rằng mình đã chai sạn vớitử vong rồi, không ngờ… bây giờ phải đối mặt với đám tang thi mặt màythối rữa kia Mục Hoằng vẫn nhịn không được sinh ra một cảm giác chuaxót, thương cảm.
Những tang thi kia, vài giờ trước thôi, họvẫn là những người sống… Họ biết nói chuyện, biết suy nghĩ, còn có thểvui vẻ cười đùa, đi làm đi chơi sinh hoạt với gia đình và bạn bè của họ. Thế nhưng, hiện tại, cứ như vậy biến thành những cái xác sống tham muốn thịt sống và máu tươi, theo bản năng khát cầu săn bắt và ăn thịt chínhđồng loại của mình.
“Cho dù có thương cảm thế nhưng tôi vẫnkhông thể không ra tay. Hiện tại, chết hoàn toàn chính là sự giải thoátcho mọi người. Chắc hẳn mọi người cũng không muốn bị biến thành quáivật, có phải không?” Hắn khẽ lầm bầm, thở dài một tiếng.
CốDiệp Ninh ngay từ lúc nhìn thấy Mục Hoằng tiến tới gần phía cửa chínhđang bị khóa chặt lại của siêu thị thì đã lập tức đã đoán hắn muốn làmgì rồi. Những người khác không biết nhưng cô lại biết rõ năng lực của ba người Nam Cung Lãnh Dạ. Cả ba người bọn họ đều là dị năng giả. Nam Cung Lãnh Dạ là song hệ dị năng giả lôi hỏa, Mặc Sở Minh là dị năng giả hệthủy, còn Mục Hoằng là dị năng cường hóa cơ thể.
Cô nhớ rõNam Cung Lãnh Dạ được mọi người gọi là Lôi đế vì khả năng khống chế sấmchớp của hắn không ai có thể so được. Còn Mục Hoằng, hắn cũng có mộtbiệt danh vang danh khắp nơi - Mục Hoằng Phá giả. Phá giả, kẻ mang sứcmạnh của sự hủy diệt và tàn phá.
Khác với đại đa số nhữngngười có dị năng giả thể chất khác thường sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ trinhsát thám thính. Mục Hoằng trong đội ngũ những người đi theo Nam CungLãnh Dạ lại là một chiến sĩ tiên phong. Hắn làm chiến sĩ tiên phongnhưng không phải là chỉ có tiếng mà không có thực lực. Ngược lại, hắn vô cùng mạnh. Thậm chí kể cả những dị năng giả tự nhiên, có thể đối khángtrực tiếp với Mục Hoằng cũng có rất ít người.
Lý do khiếnhắn chỉ là một dị năng giả thể chất nhưng lại có thể trở thành một chiến sĩ tiên phong thì đó là do Mục Hoằng có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, đã từng được rèn luyện trong quân đội của bộ đội đặc chủng từ nhỏ, khả năng phán đoán của hắn trên chiến trường cũng hơn hẳn người bìnhthường. Nhưng, trên tất cả, nguyên nhân đặc biệt nhất đó là năng lực dịnăng của Mục Hoằng quá bá đạo.
Những dị năng giả thể chấtkhác chỉ có thể biến dị một hoặc hai bộ phận mà thôi. Đằng này Mục Hoằng lại có thể cường hóa được toàn thân. Cường hóa toàn thân tức là sao?Nói một cách dễ hiểu nhất thì chính là tên này giống như là một siêunhân vậy. Không chỉ mắt tinh, tai thính, mũi thính mà kể cả sức lực, sức bật, tốc độ, độ dẻo dai của cơ thể cũng được tăng mạnh gấp trăm lần.
“Tiểu Phong, nhớ phải đứng vững!” Cố Diệp Ninh nhìn Mục Hoằng đang làm vàiđộng tác nóng người, không khỏi thầm nghĩ… quả nhiên là định dùng chiêuđó đi ~ Nghiêng người đối với Hạ Kỳ Phong đứng cạnh mình khẽ nhắc nhởđồng thời cũng vận lực cố định thân thể của mình.
“Làm sao vậy Diệp tỷ tỷ?” Hạ Kỳ Phong ngơ ngác hỏi.
“Nghe lời.”
Đã quen với việc cô chẳng bao giờ chịu giải thích, Hạ Kỳ Phong thấy giọngđiệu cô nghiêm túc nhắc nhở như vậy cũng nhanh chóng gật gật đầu tuântheo. Cậu nắm ngược lại tay cô, cả cơ thể gồng lên, hai chân ghìm chặtxuống, cố định thăng thân thể của mình. Cô hài lòng nhìn Hạ Kỳ Phongchuẩn bị xong mới rời tầm mắt đi.
Dù sao Cố Diệp Ninh sẽ không hại cậu...
Haiz ~ mặc dù là con trai nhưng lại đối với một cô gái mình mới quen vàitiếng nghe lời như vậy, ỷ lại như vậy, Hạ Kỳ Phong một chút cũng khôngcảm thấy xấu hổ. Ai bảo Cố Diệp Ninh so với rất nhiều đàn ông trên thếgiới này còn mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, giỏi hơn rất nhiều.
Lại nhìn mọi người xung quanh vẫn đang hoảng hốt lo ngại nhìn chăm chăm Mục Hoằng, chợt ánh mắt cô lướt qua phía hai người Nam Cung Lãnh Dạ và MặcSở Minh thì ngưng lại. Cô phát hiện ra hai người bọn họ cũng như mình và Hạ Kỳ Phong, dùng thế đứng thăng bằng nhất để ổn định cơ thể. Xem rabọn họ cũng hiểu được là Mục Hoằng muốn làm gì.
Chỉ là… nhìn Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh thần sắc tràn ngập tin tưởng đồng thờidù không lộ rõ ra nhưng vẫn âm thầm luôn cảnh giác bảo vệ sau lưng choMục Hoằng cô không khỏi lại nhớ tới một kiếp trước không ngừng bị phảnbội của mình. Trong mắt của Cố Diệp Ninh lóe lên một tia uất ức, hâm mộ, ganh tị đan xen.
Tin tưởng và bảo vệ vô điều kiện như thế... hóa ra đây mới gọi là đội ngũ, đồng bạn thực sự sao?
Đúng cô tâm tình khó chịu phiền muộn muốn rời tầm mắt đi thì đột nhiên NamCung Lãnh Dạ vốn vẫn luôn rũ mi hờ hững lại quay đầu ngẩng lên nhìn vềphía cô đang đứng. Rõ ràng bản thân đã đứng lẫn ở phía sau không ítngười nhưng Cố Diệp Ninh vẫn có cảm giác được tầm nhìn của Nam Cung Lãnh Dạ xuyên qua tất cả hướng thẳng vào mình. Trong thoáng chốc ánh mắtchạm nhau, khiến cô có chút giật mình, tay đặt ở chuôi kiếm treo bênhông không tự giác được nắm chặt lại.
“...” Có chút hơi mấttự nhiên nhíu mày lập tức quay đi, cô giả bộ như không phát hiện vừa rồi Nam Cung Lãnh Dạ nhìn mình. Nam Cung đại thiếu gia kia… quả thực anh ta khiến cho cô có chút áp lực.
Ngay từ lúc tầm mắt chạm nhauvới Cố Diệp Ninh, đôi con ngươi màu café luôn một mảnh lạnh nhạt của Nam Cung Lãnh Dạ đã xuất hiện vết rạn nứt. Trong mắt hiện thoáng hiện lêntia ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Thế nhưng thấy cô giả vờ lơ đãng quay đi, anh nheo lại đôi con mắt, thanh âm mang theo sự âm trầm khẽ vang lên.
“Sao vậy, Dạ?” Mặc Sở Minh đứng sát cạnh cho nên rất dễ dàng phát hiện ratâm tình Nam Cung Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi. Chẳng biết vì sao ban nãyvẫn còn bình thường mà hiện tại lại phát ra khí áp thấp như sắp nổi bãotới nơi. Y không khỏi ngạc nhiên mở miệng hỏi.
“Không có gì.” Chớp mắt một cái thu lại cảm xúc cùng toan tính của mình, Nam Cung Lãnh Dạ lại trở về với vẻ mặt vô cảm xúc bình thường.
“Thực sự?”Có thể coi là một người hiểu khá rõ tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ chonên Mặc Sở Minh có thể dễ dàng nhìn thấu được vẻ mặt giả bộ lãnh tĩnhcủa người bạn thân. Đẩy đẩy mắt kính, y không tin híp híp đôi mắt xếchtinh quái của mình quan sát từ từng chi tiết biểu cảm nhỏ trên mặt củaanh.
“Tin hay không tùy cậu.” Hừ một tiếng, Nam Cung Lãnh Dạquay đầu sang hướng khác không muốn tiếp tục nói chuyện với Mặc Sở Minhnữa.
“Thôi được rồi, được rồi. Coi như tớ chưa hỏi gì đi!”Thấy anh đã bắt đầu lộ ra sự mất kiên nhẫn thì y lập tức giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. Mặc Sở Minh biết là nếu anh đã không muốn nói thì códùng kiềm cạy ra cũng không moi được gì cho nên quyết định cam chịubuông tha. Chọc giận Nam Cung Lãnh Dạ là một quyết định cực kì không hềsáng suất.
Thấy Mặc Sở Minh không để ý ngó sang phía khácrồi, Nam Cung Lãnh Dạ mới lại quay đầu lần nữa nhìn lướt về phía Cố Diệp Ninh đang đứng. Nghi hoặc trong mắt của anh càng thêm nồng đậm. Cô gái đó… hình như đã thấy qua ở đâu…
Sự tình ngầm diễn ra giữa hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Hạ khôngai chú ý tới, cũng không ai biết được. Chỉ là, đối với hai vị đương sựthì sau lần này đã có ấn tượng đặc biệt riêng đối với nhau...
.
.
.
“Cảm phiền mọi người đứng cách xa ra thêm một chút để tránh gặp nguy hiểm.”Mục Hoằng làm vài động tác cho nóng người xong, cười cười bước tới cầmlên chiếc xích đang cuốn chặt ở tay nắm đánh giá một chút rồi quay lạinhìn tất cả mọi người đứng sau mình, vô cùng tốt bụng nhắc nhở.
“Mau, mau lui ra!!!” Không một ai dám để ngoài tai lời cảnh báo của Mục Hoằng, lập tức làm theo.
Mọi người cũng hiểu hắn đây là muốn phá cửa siêu thị để xông vào. Mặc dù có không ít người sợ hãi muốn phản đối thế nhưng vì e ngại sức mạnh củamấy người Nam Cung Lãnh Dạ, cho nên chỉ có thể cam chịu mặc cho MụcHoằng muốn làm gì thì làm. Tất cả cố gắng đứng cách xa ra, càng xa càngtốt. Ai cũng biết rõ ràng rằng nếu đứng gần quá không khéo sẽ bị tangthi nhao vồ lấy mất. Còn có không ít người thậm chí bởi vì không có năng lực và sự can đảm để đối đầu với tang thi đã chuẩn bị sẵn để chạy trốn.
Nhanh chóng ở khu vực gần cửa chính của siêu thụ chỉ còn độc một mình MụcHoằng. Không gian rộng rãi như vậy càng khiến hắn hài lòng hơn. Hắnnhếch môi cười nhìn bốn phía xung quanh tất cả đã đứng trong phạm vi khá an toàn mới bóp bóp nắm tay của mình.
Giơ tay làm dấu OK với hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh đứng sau lưng, sau đó cơthể Mục Hoằng đứng thẳng lên. Toàn thân hắn trong chớp mắt bắn ra mộtluồng sát khí khiến mọi người xung quanh không khỏi hít một vào ngụm khí lạnh sợ hãi. Từng cơ bắp tên hai cánh tay của hắn nổi lên cuồn cuộn,còn nhìn rõ được cả gân xanh và mạch máu căng phồng. Nắm tay của hắn nắm chặt lại, vang lên những tiếng răng rắc.
“A A A!!!” MụcHoằng hét lên một tiếng, sau đó nhún chân bật lên, một quyền nện lêntrên phía sợi xích cùng cửa chính của siêu thị.
RẦM!!! LOẢNG XOẢNG!!!
Cánh cửa siêu thị vốn được làm từ kính chịu lực rất tốt, xích sắt cũng vôcùng cứng và bền, thế nhưng nhận một quyền này của Mục Hoằng liền bị phá vỡ nát vụn. Cửa kính kéo dài 4, 5 mét hai bên cũng bị lực đạo làm chovỡ tan tành. Tang thi thấy thứ ngăn chặn mình biến mất liền như thiêuthân lao ra. Nào ngờ bởi vì kính ở cửa bị vỡ tan thành những mảnh vỡthủy tinh sắc bén, bắn văng ra bốn phía, cho nên khiến không ít tang thi bị đâm chết.
Cảnh tượng thật sự quá mức kinh hoàng. Tất cảmọi người nhịn không được kinh hô một tiếng. May mà họ tránh ra xa rồi,bằng không nếu đứng gần như khi nãy chắc chắn tang thi chưa bị các mảnhvụn của kính đâm chết thì họ đã chết trước rồi.
“CHẤNQUYỀN!!!” Lại hét một tiếng nữa, cơ thể vừa chạm đất một cái, Mục Hoằnglần nữa dùng tay còn lại đấm mạnh lên trên mặt đất. Sàn được lát bằnggạch hoa cương của siêu thị lập tức lại bị đấm vỡ, trình độ nát vụnkhông thua gì cánh cửa kính kia.
Không, một quyền này của hắn còn khủng khiếp hơn quyền trước. Lực phá chấn động không chỉ phá vụn đá lát mà còn làm cho đất ở bên dưới lún xuống, tạo thành một cái hố cựclớn. Toàn bộ mặt đất rung lên tựa như động đất, những tiếng ầm ầm khôngdứt, ngoại trừ bốn người là Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh, Cố Diệp Ninhcùng Hạ Kỳ Phong đã chuẩn bị vững vàng từ trước thì toàn bộ mọi ngườiđều bị mất thăng bằng ngã lăn ra nền đất.
Tang thi không có trí não, không biết trốn tránh ra sao lập tức rơi thẳng xuống dưới.Thấy đại đa số tang thi đã bị lọt hồ, Mặc Sở Minh lập tức phóng tới đứng bên cạnh Mục Hoằng, từ trong tay y xuất hiện một thủy cầu rất lớn. Némthủy cầu xuống bên dưới hố, lập tức toàn bộ tang thi đang vùng vẫy muốnthoát lên bị dính nước ướt nhẹp.
“Lôi giáng.”
Không để cho tang thi có cơ hội nghỉ ngơi, thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ nhẹnhàng vang lên mang theo ma lực mê người. Lời vừa dứt, lập tức ở trênkhông trung, hàng loạt những tia chớp màu tím mang theo uy lực kinhngười phóng xuống. Nước mà gặp điện, lập tức phát huy công lực chất dẫncủa mình, đạt tới hiệu quả tiêu diệt cao nhất.
Trong lúc tất cả còn bị một màn hợp tác của ba người kia dọa cho ngây người sững sờthì Cố Diệp Ninh bình tĩnh hơn nhiều. Quả nhiên Mục Hoằng chọn dùng Chấn quyền. Chấn quyền là chiêu thức trong chiến đấu của Mục Hoằng, cũng làtuyệt chiêu khiến cho hắn có được danh hiệu Phá giả. Sử dụng năng lựccường hóa cơ bắp ở tay, biến năng lượng của tinh thần lực thành sứcmạnh, một quyền đánh xuống mang theo uy lực tàn phá và hủy diệt khiếncho tất thảy trở thành vụn vỡ.
Cô không thể tin được là vớinăng lực mới kích phát dị năng chưa bao lâu vậy mà chiêu Chấn quyền kiacủa Mục Hoằng lại có uy lực lớn tới thế. Hơn nữa, cả Mặc Sở Minh cũngkhông hề tầm thường, y thế nhưng tạo ra được một thủy cầu có bán kính to hơn một cái chậu rửa mặt.
“Không hổ danh… đội ngũ vương giảmạnh nhất.” Nhìn bầy tang thi đã bị hóa thành tro trong cái hố kia, côkhông khỏi lần nữa mở miệng cảm thán.
Đáng nhắc tới nhất vẫn là Nam Cung Lãnh Dạ. Lôi giáng mà anh dùng không phải là chiêu thức gìđặc biệt, ngược lại chỉ đơn thuần là chiêu cơ bản nhất của dị năng giảhệ lôi. Giống như hỏa dị năng thì có hỏa cầu, thủy dị năng thì có thủycầu, phong dị năng thì có phong nhận,… vân vân. Thế nhưng, điều khiến Cố Diệp Ninh kinh ngạc chính là uy lực kia. Mặc dù đã có nước dẫn điệntăng uy lực thế nhưng một chiêu lôi giáng có tể đốt tang thi thành tro…Cố Diệp Ninh cô quả thực muốn gào một tiếng chửi bậy.
“Năng lực của anh ta cũng quá biến thái đi...”
Người này mới đầu mạt thế đã mạnh vậy, không hiểu rốt cục về sau anh ta định 'tiến hóa' tới mức nào nữa đây không biết?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.