“Tịch Mịch, tôi không phải đang nằm mơ chứ.” Hắc Tử vỗ vỗ Tịch Mịch Như Tuyết bả vai, chỉ vào Hoàng Kim Ngư đã lâm vào trạng thái tàn phế.
Tịch Mịch Như Tuyết ánh mắt đờ đẫn, thành thật mà lắc đầu.
So sánh với khiếp sợ vì thanh máu của Hoàng Kim Ngư điên cuồng mất, Tịch Mịch Như Tuyết càng khiếp sợ hơn bởi thủ pháp Thạch Phong phóng phi tiêu, chỉ thấy được vô số bóng tay, căn bản thấy không rõ tay thật, đã có hơn mười cây Đóng Băng Hình Bóng bay ra, quả thực có thể so với súng tự động rồi.
Ngoại trừ tốc độ khủng khiếp ngoài, trình độ chính xác cũng làm cho người thán phục, mỗi một cái Đóng Băng Hình Bóng đều chính xác đánh trúng vị trí tương đối mềm mại bên bụng Hoàng Kim Ngư bị nguyền rủa, nếu để cho hắn làm, có thể mỗi lần ném ra một cây Đóng Băng Hình Bóng đánh trúng Hoàng Kim Ngư cũng không dễ dàng rồi, chớ nói chi là ném ra hơn mười cây Đóng Băng Hình Bóng, mỗi một cái đều đánh trúng bên bụng.
“Tôi nghĩ mình khi nào thì có thể đạt tới kỹ xảo như vậy, tôi liền thỏa mãn.” Tịch Mịch Như Tuyết nhìn thủ pháp phi tiêu của Thạch Phong tựa như ảo mộng, hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được.
“Các cậu đừng ngẩn người, mau vớt Hoàng Kim Ngư tàn phế đi.” Thạch Phong nói vội.
Lúc này Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết mới giật mình, lập tức lấy ra võng ma pháp vớt Hoàng Kim Ngư ở trạng thái tàn phế.
Một con…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-toi-cuong-kiem-than/2312009/chuong-158.html