“Gia là bệnh nhân!” Chung Như Thủy tự tiếu phi tiếu nói. 
“Cáp?” Thương Giác Trưng lập tức choáng váng. 
Mà ngay cả Phong Hàn Bích cũng co quắp mặt tỏ vẻ ‘Cái gì’, Đào Như Lý sững sờ, lập tức kịp phản ứng, cười khẽ một tiếng. 
Đào Như Lý lấy tay che miệng đè nén tiếng cười, nhưng bả vai kịch liệt run run không che dấu được cảm xúc của hắn lúc này. 
Chung Như Thủy và mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, Đào Như Lý vừa cười vừa xin lỗi: “Thực xin lỗi, thất lễ ...... Ân ha ha ha ha......” 
“Có cái gì buồn cười chứ......” Chung Như Thủy bĩu môi bất mãn, đá chiếc ghế một bên. 
“...... Đưa hắn tới Cần Miễn lâu [Chính là thư phòng].” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, sau đó không để ý tới bọn họ, trực tiếp rời đi. 
“Cáp?” Lần này đến phiên Chung Như Thủy trợn tròn mắt. 
Cần Miễn lâu 
Phong Hàn Bích lãnh nhãn nhìn người trước mắt bởi vì bất an sợ hãi mà nhìn đông nhìn tây, ý đồ tránh đi ánh mắt của y, Đào Như Lý và Thương Giác Trưng cũng đứng hơi lệch quan sát hắn. 
Một thân nội y bạch sắc vừa rồi lăn qua lăn lại ở Thao Thiết lâu, đã sớm bẩn. Khóe miệng còn dính vụn điểm tâm mỹ vị – đó là bằng chứng hắn ăn vụng! Tối thiểu, Thương Giác Trưng nghĩ như thế. Thân thể nhỏ gầy đứng không nghiêm túc, hai tay vặn xoắn vào nhau, chân trái chà chà sàn nhà, chân phải nhún nhún. 
Đào Như Lý nhíu mày, đây là Ngu quốc thế tử khí chất xuất trần trong lời đồn sao, có vẻ kém 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-gia-bat-ty-hau/754143/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.