Mấy hôm này, phòng khách Lộ gia yên tĩnh đến lạ thường, những người có liên qua đều tỏ vẻ trầm trọng. "Ang Khang...... là anh em cùng cha khác mẹ với An Nhạc....." Trên tay cầm sấp tư liệu, Lộ Ảnh Niên vừa đọc vừa lẫm bẫm, sau đó đặt xuống bàn ngẩng đầu lên nhìn về phía mẫu thân: "Đồng thời cũng rất có thể là người cấu kết cùng Lý Thiệu An buôn lậu?" "Ừm." Tào Cẩn Du gật đầu thần sắc có chút khó coi: "Mẹ của An Khang là nhân tình..... Nhưng An Nhạc đối với người này rất tốt, điểm này chúng ta chưa từng nghĩ tới." "Cho nên nói, người dùng 300 vạn thuê sát thủ, ở L huyện bắt cóc Ngôn Lặc Ninh uy hiếp Thanh Thiển khả năng rất cao chính là hắn?" Mộc Vũ ngồi bên cạnh Lộ Ảnh Niên, chau mày đanh giọng: "Hẳn là để báo thù." "Đúng." Lộ Văn vô cùng bình thản thốt lời, nhưng ánh mắt ông nói lên rằng ông hiện tại không hề bình tĩnh: "Nhưng hắn cũng sẽ không dám quá coi thường Tào - Lộ hai nhà chúng ta." Nói xong thì ông cười lạnh đứng dậy, Tào Cẩn Du vừa nhìn ông vừa than khẽ rồi lại quay sang nhìn Lộ Ảnh Niên: "Ảnh Niên! Chuyện của bọn sát thủ con không phải lo, muốn đến L huyện, con ngày mai có thể đi rồi." "Ân." Lộ Ảnh Niên đối với chuyện này cũng không lấy làm kỳ lạ gì, mấy hôm trước cô bắt buộc phải ở nhà, không cách nào là người đầu tiên biết được mọi việc, đặc biệt là chiều nay, cô lại nhận được cuộc gọi của Đông Phương Vân. Toán người ám sát nàng mặc dù không có thế lực cường đại như Đông Phương Vân, nhưng cũng có thể nói là có chút quy mô, chỉ là chuyện thành ra như vậy. Còn Đông Phương Vân thì lại không muốn tiếp tay nên bọn chúng cũng không nhất thiết phải tốn phí thêm 300 vạn, ắt hẳng sẽ biết khó mà lui. Xem xét kỹ lại thì rõ ràng chúng chỉ muốn khích tướng, còn mình lại phải nhờ Ông ngoại với Gia gia đến thu dọn tàn cuộc thì thật quá vô dụng. Dường như có thể hiểu được suy nghĩ của con gái, Tào Cẩn Du bước đến bên cạnh cô, vương tay xoa vò đầu tóc: "Chúng ta đều là trưởng bối, con còn ở đó suy tâm loạn tưởng cái gì?" Ngửa đầu nhìn mẫu thân mà đáy mắt ngấn nước, bao nhiêu nghẹn khuất cùng suy tưởng viễn vong hoàn toàn đổ vỡ, Lộ Ảnh Niên khẩn thiết ôm chằm Tào Cẩn Du, dán mặt vào chiếc bụng nhỏ hít hà lắc qua lắc lại, cắn chặt răng không cho nước mắt thấm ướt váy bà. Bởi vì Lộ Ảnh Niên yêu cầu, cho nên Tào Thanh Thiển ở L huyện không hề hay biết việc có người mướn sát thủ ám sát Lộ Ảnh Niên, mấy ngày nay Tào Thanh Thiển trừ bỏ việc đi làm, thời gian còn lại đều đến bệnh viện chăm sóc Ngôn Lặc Ninh, cho nên cũng không liên lạc gì nhiều với cô. Động tác vỗ về sau gáy Lộ Ảnh Niên, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, Tào Cẩn Du giờ phút này cũng vui thay, từ khi nào nữ nhi lại lộ ra dáng vẽ nhu nhược như vậy, hồ như chỉ xuất hiện trước mặt Tào Thanh Thiển mà thôi, hiện tại lại không chút dấu giếm oa vào lòng vị mẫu thân này. Nhìn dáng vẻ hai mẹ con, đặc biệt là nơi khoé môi Tào Cẩn Du như gợi lên sự hạnh phúc, Mộc Vũ cũng cười vui vì bà, cô đứng dậy bước lên lầu. Một đêm này, Tào Cẩn Du bồi Lộ Ảnh Niên hống cô thẳng đến khi cô ngủ mới đắp chăn cho cô rồi ra khỏi phòng. Nếu biết người đứng phía sau là An Khang, Lộ gia lẫn Tào gia ắt nhiên không dễ gì tha cho hắn, hiện tại sớm đã ngầm cho người đến L huyện, trong đó có một số quân chủng là người người Việt trực tiếp tóm gọn hang ổ của bọn chúng. Lộ Ảnh Niên hai hôm sau lập tức đến L huyện, lệnh điều chuyển đã ban hạ, Mộc Vũ thì ở E thị tiếp tục công tác nên không cùng đi với cô. Ngồi sát vị trí cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, lệnh người cảm thấy cô lúc này đang tâm sự tràn trề. "Ảnh Niên?" Nhìn cô ngẩn người một hồi lâu, Quân Kỳ Dực nhẹ giọng hô gọi. Lộ Ảnh Niên nhìn thấy nàng cũng hơi chút sửng sốt, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Không ngờ lại gặp được Lộ Ảnh Niên trong cùng một hoàn cảnh, Quân Kỳ Dực vui sướng không thôi, nàng vừa gặp liền trao đổi với người ngồi chung với Lộ Ảnh Niên đổi chỗ, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh cô: "Thật có duyên." "Ân." Không có tâm tình mà hàn huyên tán dóc, Lộ Ảnh Niên lần nữa nhắm mắt lại khiến Quân Kỳ Dực hơi chút chau mày, nghiêng đầu quan sát cô một tí liền đoán được tâm tình cô không tốt nên cũng không tiếp tục nói gì. Mặc dù cả khoảng thời gian Lộ Ảnh Niên không mở mắt hay nói gì, nhưng Quân Kỳ Dực mỗi lần nhìn sang lại cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Không phải không phát hiện người bên cạnh cứ nhìn chăm chăm lấy mình, nếu là ngày thường Lộ Ảnh Niên nhất định tránh đi để không khiến Quân Kỳ Dực càng hiểu lầm, nhưng mọi chuyện dường như không còn nghe theo mỗi ý niệm của cô nữa. Năm ngày rồi, mỗi ngày ít nhất gọi năm cuộc điện thoại nhưng nàng vẫn không bắt máy, nếu có thì cũng chỉ nói qua loa vài câu liền tắt đi, có lần trước khi ngủ nghe thấy giọng nói mệt mỏi của nàng... Lộ Ảnh Niên thực không đành lòng mà chủ động tắt điện thoại, tuy nói nàng rất tin tưởng Tào Thanh Thiển nhưng hiện tại thứ tồn tại trong lòng chỉ có hoảng sợ. Nhắm nghiềng hai mắt, nơi huyệt thái dương lại một trận đau đớn. Lộ Ảnh Niên giơ tay nhu xoa khó nhịn thở dài một hơi. Biết rõ trong một mối quan hệ thì tín nhiệm là điều tiên quyết, biết rằng trong những lúc nhạy cảm thế này không nên loan tưởng, nhưng nó không cách nào biến ra khỏi tâm trí. "Em không sao chứ?" Mãi đến khi xuống máy bay, Quân Kỳ Dực nhìn gương mặt thất thần kia chung quy không ngăn được tò mò mở miệng: "Có gì tôi có thể giúp không?" Ngẩng đầu nhìn nàng một chút, khoé môi lộ ra nụ cười miễn cưỡng, Lộ Ảnh Niên lắc lắc đầu: "Không có việc gì?" Thấy cô như vậy, Quân Kỳ Dực cũng không gượng ép làm gì, nàng nhìn xung quanh một lúc lại tiếp tục: "Em hẳn là muốn đến L huyện, đi cùng đi, thế nào?" "Ừm." L huyện chỉ có duy nhất một bệnh viện miễn cưỡng lắm mới có thể ở lại, Tào Thanh Thiển lại là Bí thư huyện uỷ cho nên phòng bệnh của Ngôn Lặc Ninh có thể nói là chỉnh hơn một chút vì dù sao cũng chỉ là một bệnh viện nhỏ, không cách nào so với thành thị phồn hoa đầy đủ tiện nghi. "Ngôn Lặc Ninh, nghe lời mẹ, trở về W thị đi con." Ngôn Lặc Ninh nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, so với trước kia đã gầy đi không ít. Còn người ngồi bên cạnh là một phụ nhân khoảng ngoài năm mươi vẻ mặt thương cảm: "Nơi này điều kiện kém như vậy, thực không tốt với thương thế của con." Trong người chứa một lượng lớn á phiện nhất định sẽ không sống nổi, cũng may Ngôn Lặc Ninh mạng lớn, nơi đó cách bệnh viện không xa nhưng từ lúc chuyển đến cứ mãi trì hoảng, một hồi lâu mới có chỗ để nằm, hiện tại thì sức lực xuống giường cũng không có. Đôi mắt ảm đạm không chút linh khí, Ngôn Lặc Ninh liếc mắt nhìn phụ nhân không nói câu gì, hơi chút gian nan mà lắc lắc đầu. Đứng phía sau phụ nhân là một cô gái tuổi so với Ngôn Lặc Ninh không sai biệt lắm, nếu Lộ Ảnh Niên ở đây, nhìn sơ đã có thể nhận ra đó là Phương Ngưng Yên. Lúc Ngôn Lặc Ninh xảy ra chuyện, Tào Thanh Thiển cũng không hề gạt người nhà họ Ngôn, lúc đó Phương Ngưng Yên bồi Ngôn mẹ lắng nghe lời nàng bà đã ngất xỉu..... sau khi tỉnh lại liền lập tức tới L huyện, thật vất vả lắm mới chờ được cô tỉnh dậy nhưng người mà cô tâm niệm muốn nhìn thấy nhất sau khi tỉnh lại lại chính là Tào Thanh Thiển. Nói không rõ cảm xúc trong lòng là thế nào, sớm biết người mà Ngôn Lặc Ninh luôn để trong lòng chỉ có mình Tào Thanh Thiển, nhưng ngực vẫn đau xót như vậy. Nàng không ghen ghét gì Tào Thanh Thiển, nàng cũng chưa từng hận, nhưng chuyện tình cảm không thể nào cưỡng bách, Ngôn Lặc Ninh thích Tào Thanh Thiển không thích nàng, nàng hà tất vì vậy mà hận Tào Thanh Thiển. Nhưng nếu không phải Tào Thanh Thiển, thì Ngôn Lặc Ninh làm sao bỏ lại phụ mẫu, bỏ lại sự nghiệp mà chạy tới L huyện xa xôi này, nếu không phải nàng, Ngôn Lặc Ninh sao lại bị bắt cóc, thiếu chút nữa guy hiểm đến tính mạng, lúc này cũng sẽ không suy nhược nằm ỳ trên giường như vậy. Lẳng lặng đứng phía sau Ngôn mẹ, nhìn nữ nhân cố chấp nằm trên giường không nói câu nào, Phương Ngưng Yên làm sao không biết nàng hiện tại nghĩ cái gì, cô chỉ biết thầm thở dài vô lực mà khuyên bảo. "Hồ Ly Tinh kia có gì tốt?" Phương Ngưng Yên đoán được thì sao Ngôn mẫu không đoán được, vốn từ đầu đã bất mãn Tào Thanh Thiển, giờ thì càng là bực tức: "Người ta chướng mắt con, con còn quấy rầy ở đây làm gì? Giờ hay rồi, thiếu chút nữa mạng cũng không còn, con muốn theo nó cũng phải nghĩ lại xem nó có gì tốt!" Đúng lúc này cửa phòng bệnh đẩy ra, Tào Thanh Thiển nghe vậy liền sửng sốt, thoáng chốc nổi xấu hổ bao trùm. Ba người trong phòng đều nghe thấy tiếng động ngoài cửa, quay đầu nhìn đến thì thấy ánh mắt Ngôn Lặc Ninh sáng ngoắc lên, tay chống đỡ nệm giường cố ngồi dậy, Tào Thanh Thiển vội bước đến quả nhiên thân thể yếu nhược nhanh chóng khuỵ xuống. Vững vàng đỡ lấy cô, không để cô phải ngã vật xuống giường, Tào Thanh Thiển nhíu mày mỉm cười với Ngôn Lặc Ninh, Phương Ngưng Yên đứng bên cạnh sắc mặt ảm đạm đi vài phần. Thanh Thiển cắn môi do dự nhìn Ngôn Lặc Ninh, động tác mềm nhẹ đỡ cô nằm lại trên giường, đắp chăn cho cô. Bên ngoài lớp cửa kính, sau khi vội vả duổi tới L huyện, đến Huyện uỷ mới biết được Tào Thanh Thiển đến đây, lại thêm một giờ nữa chạy tới bệnh viện vừa vặn nhìn thấy tràn cảnh trước mắt, gương mặt thanh tú không chút biểu tình, đôi tay rũ tại bên người siết chặt lại. ——————————————— Tác giả: Chương kế tiếp có lẽ sẽ có người ko hài lòng Tiểu Di =. = Mỗ Vu: Ngược Niên đi nèk.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]