🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hử, cư nhiên còn lái cả xe?"
Đông Phương Giản cùng Đông Phương Nhan sau hơn một giờ chạy tới L huyện, trên đường không hề nghỉ chân qua chạy thẳng đến trước cổng Huyện Uỷ, dựa vào thân thủ linh hoạt lẻn vào bên trong tìm một chỗ khuất người theo dõi quan sát Tào Thanh Thiển.
Điều khiến họ kinh ngạc là trước đó biết được từ miệng Lộ Ảnh Niên, nơi ở của Tào Thanh Thiển cách huyện uỷ không xa, thường thì nàng vẫn chọn lựa đi bộ nhưng hôm nay lại mang theo chìa khoá xe đi đến bãi đỗ.
"Cô đứng trân ra đó làm gì nữa, tôi lái xe, cô ở đây theo sát." Quyết đoán bỏ lại một câu, Đông Phương Giản nhanh như chớp phóng ra khỏi Huyện uỷ, cũng may trước khi vào trong hắn đã đỗ xe không xa lắm. Lúc khởi động xe cũng chính là lúc Tào Thanh Thiển lái xe ra khỏi cổng Huyện uỷ, Đông Phương Nhan không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh nhanh chóng vọt vào xe. Hai người nhìn chằm chằm hướng di chuyển của chiếc xe trước mặt mà ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, hình như không phải về nhà....... Đông Phương Giản duy trì một khoảng cách nhất định để Tào Thanh Thiển không phát hiện có người bám theo sau mình, còn Đông Phương Nhan không ngừng đảo mắt quan sát cảnh vật xung quanh, xác định ngòai hai người họ ra thì không có bất kỳ ai theo đuôi Tào Thanh Thiển.
Tào Thanh Thiển thần sắc nhã nhặn ghìm chặt tay lái, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trước vẫn chưa hề phát hiện ở phía sau cách không xa có một chiếc xe cứ mãi chạy theo mình, nàng nhanh chóng đến trước một kho hàng bỏ hoang, lúc này sắc trời cũng chập tối. Đèn đường tối tăm mờ ảo vẫn có thể nhận ra được đây thuộc vùng ngoại ô hoang vắng, khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng.
Dừng xe lại, Tào Thanh Thiển cắn môi lấy điện thoại ra mở cửa bước xuống xe, nhanh chóng tiến vào bên trong kho hàng cũ kỹ.
Bởi vì ở ngoại thành cho nên không quá nhiều xe cộ qua lại, Đông Phương Giản không dám đỗ xe quá gần mà từ xa nhìn thấy nàng dừng lại, cho nên cũng phanh gấp, sau đó hai người mau chóng bước xuống chậm rãi không một tiếng động theo sau nàng. Tầm mắt dừng lại chính là khu nhà kho hoang tàn gần như muốn đổ nát, linh cảm xác định có chuyện không lành.
Cửa kho hàng mở ra, bên trong im lặng đến đáng sợ, âm thanh giày cao gót của Tào Thanh Thiển cứ vậy mà vang vọng từ xa. Đến khi nhìn thấy Ngôn Lặc Ninh nàng bất giác ngừng bước, nhíu mày. Trong ánh mắt lộ ra vẻ do dự, một lúc sau mới mở giọng cất lời.
"Lặc Ninh!" Gọi khẽ một tiếng nhưng không thấy cô phản ứng, lòng đột nhiên hoảng hốt nhưng vẫn duy trì vẻ bình thản, Tào Thanh Thiển quan sát xung quanh chung quy vẫn không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì. Bước lên vài bước: "Ai đó? Mau ra đi?"
Kho hàng vẫn như cũ không có bất kỳ âm thanh gì, an tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở, Tào Thanh Thiển dừng một lúc cũng không thấy kẻ nào xuất hiện, mày nhíu lại càng khẩn tiến gần về phía Ngôn Lặc Ninh.
Ở ngoài cửa, hai người ẩn núp thân mình đồng dạng có chút nghi hoặc nhìn vào bên trong, sau đó khó hiểu nhìn nhau, vài giây sau đó chợt chuyển sang bất an, hai người nhanh chóng tiến vào trong thủ sẳn súng, Tào Thanh Thiển nghe thấy động tĩnh bất giác cả kinh, phòng bị nhìn hai người: "Các người là ai, gọi tôi đến đây có mục đích gì."
Bằng vào thính lực nhạy bén nên dễ dàng nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến, Đông Phương Giản sốt ruột hướng đến chỗ Tào Thanh Thiển, chưa từng nghĩ tới chạm phải vật sắc lạnh trên tay nàng, nó giống như...... súng liền lập tức cả kinh nhìn Tào Thanh Thiển, nàng lạnh mặt ngay sao đó liền giương họng súng về phía hai người.
Ý thức được gì đó. Đông Phương Nhan vội mở miệng tính toán muốn giải thích đột nhiên một nhóm người chậm rãi chạy vào mỗi người trên tay đều có súng nhắm vào hai người, một người khác bước đến cởi trói cho Ngôn Lặc Ninh.
"Hiểu lầm rồi!" Giơ hai tay đầu hàng, Đông Phương Giản nhìn Tào Thanh Thiển: "Cô có thể gọi điện thoại hỏi Lộ Ảnh Niên, cô ấy bảo chúng tôi đến bảo vệ cô."
Hơi sửng sốt một chút, tâm trí nổi lên mạt bất nghi bất định, xét thấy Đông Phương Nhan ko có ý đồ gì là bắt cóc mình Tào Thanh Thiển liền há miệng thở dốc, lại nghe thấy toán người bước vào cởi trói cho Ngôn Lặc Ninh hét lên một câu: "Mau gọi cứu hộ đến!"
Giật mình vội thu lại súng, nàng nhanh chóng tiến đến chỗ Ngôn Lặc Ninh, gương mặt cô rõ ràng không còn chút huyết sắc, nữ nhân vốn nãy giờ luôn bình thản bỗng dưng có chút luống cuống, nàng ngồi xổm xuống đón lấy Ngôn Lặc Ninh: "Lặc Ninh? Ngôn Lặc Ninh?"
Giống như ngủ say, Ngôn Lặc Ninh nhắm nghiềng hai mắt không hề đáp lại. Đội cứu hộ mau chóng tiến vào kiểm tra một phen liền nhăn mày lại: "Bị tiêm quá nhiều thuốc phiện, cấp thiết đưa đến bệnh viện."
Tào Thanh Thiển sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đông Phương Giản cùng Đông Phương Nhan bị một đám người dùng súng vây lấy, Ngôn Lặc Ninh được người đưa lên cáng thượng chuyển ra khỏi kho hàng, Tào Thanh Thiển nét mặt khó coi đuổi theo sau, một người trong số họ cầm lên một cái máy ghi âm.
"Báo cáo tìm được thứ này."
Dừng bước nhấp khẩn môi, một gả bật lên liền nghe thấy giọng nói trầm thấp mà lúc sáng gọi đến cho nàng: "Tào bí thư! Kinh hỉ này thế nào?"
Chỉ ngắn ngủn một câu rồi thì không còn gì khác, Tào Thanh Thiển cắn răng gương mặt sắc lạnh.
Ngồi trên sô pha phòng khách, Lộ Ảnh Niên bị nhốt ở trong nhà mà liên tục thở dài, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoắc Phi ngồi bên cạnh mình thì càng thêm buồn bực.
Điện thoại di động trên bàn chợt vang lên, Lộ Ảnh Niên nhận điện thoại nghe Đông Phương Giản thuật một hồi thì trầm hạ biểu tình, thêm một lúc rồi tắt điện thoại. Lộ Ảnh Niên đứng phăng dậy thẳng hướng phóng ra cửa.
"Cô muốn đi đâu?" Hoắc Phi cũng theo cô đứng dậy, nhưng không phải tuỳ ý để cô ra ngoài, Mộc Vũ cùng Tào Cẩn Du bước vào trong thấy một màn như vậy cũng giật thót.
"Đến L huyện." Giọng nói không chút phập phồng, đôi tay rũ bên người siết lại thành đấm, nét mặt nhăn nhó đến khó coi.
"Chuyện của Thanh Thiển, mẹ đã biết." Thở dài bước đến trước mặt cô, Tào Cẩn Du trấn an sờ lên đầu Lộ Ảnh Niên muốn cô hãy thả lỏng: "Mẹ biết con lo lắng, nhưng bây giờ con qua đó, không phải sẽ dẫn dụ bọn sát thủ ám sát đến đó luôn sao?"
"Nhưng là......" Đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẫu thân, Lộ Ảnh Niên hơi chút vô lực: "Nàng hiện tại nhất định rất cần con."
Lộ Ảnh Niên kỳ thực vẫn có chuyện luôn canh cánh trong lòng, kiếp trước người nàng thích là mình thì điểm này cô nghe nàng chính miệng thừa nhận, nhưng nếu thực sự thích nàng thì vì sao lại có dính líu đến Ngôn Lặc Ninh, có hay không bởi vì sau khi trọng sinh nàng lựa chọn quên đi phần tình cảm cùng Ngôn Lặc Ninh ở bên mình.... chỉ là vì mình chủ động mới cứu lại được đoạn tình này?
Vô luận thế nào, địa vị Ngôn Lặc Ninh trong lòng Tào Thanh Thiển nhất định không phải như cô nghĩ, hiện tại lại vì Tào Thanh Thiển chịu nhiều tổn thương như vậy, cho dù trước do bị sát thủ tập kích cô không hề sợ hãi nhưng giờ khắc này sâu tận trong lòng đã không còn chút tự tin gì.
Biết rõ lúc này không nên miên man suy nghĩ về nó nhưng lại không cách nào khắc chế cảm xúc, cuối cùng Lộ Ảnh Niên lần nữa ngồi lại phòng khách thần tình càng thêm mờ mịt cùng hoảng loạn.
Một đêm này, ai đều không ngủ yên được, Tào Thanh Thiển ở bệnh viện quan sát tình hình của Ngôn Lặc Ninh, cứ như vậy mà xoả bỏ hiểu lầm cùng Đông Phương Giản và Đông Phương Nhan.
Gọi điện thoại cho Tào Thanh Thiển nhưng không được như ý nguyện nghe thấy giọng nói của nàng, Lộ Ảnh Niên lại gọi thêm một cuộc cho Giản, sau khi xác định Tào Thanh Thiển an toàn cô mới có chút yên lòng, đồng thời cũng có chút ảm đạm.
Không biết qua bao lâu, điện thoại siết chặt trong tay lại reo lên, nhìn thấy tên hiển thị đột nhiên run rẩy ngẩn người, Lộ Ảnh Niên nhận điện thoại há miệng nhưng lại không nói ra được gì, chỉ nghe tiếng khóc nức nở bên kia thì tâm hoàn toàn luống cuống: "Thanh.... Thanh Thiển...."
"Niên Niên....." Giọng mũi rõ ràng, từ sau khi rời khỏi kho hàng, đến khi đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, thời điểm nghe thấy Ngôn Lặc Ninh qua cơn nguy hiểm Tào Thanh Thiển nghe thấy giọng của Lộ Ảnh Niên thì nước mắt bất giác lăng dài: "Lặc Ninh cậu ấy......"
"Con biết hết cả...." Ngực một trận trừu đau, hận không thể lúc này ôm lấy thân thể nhu nhược gầy yếu của nàng, Lộ Ảnh Niên vội nói nhưng lại sợ doạ đến nàng: "Con ở đây."
Nước mắt càng lúc càng nhiều, rất nhanh khóc không thành tiếng, thân thể yếu đuối chậm rãi ngồi xổm xuống, Tào Thanh Thiển úp mặt vào hai cánh tay mình, cho dù vẫn còn giữ lấy điện thoại nhưng không hề hé môi nửa lời, cuộc gọi cứ như vậy mà giáng đoạn. Sau đó là âm thanh đô đô..... Lộ Ảnh Niên nắm chặt di động, ngơ ngác một hồi lâu... dưới ánh trăng sáng tỏ, gương mặt xinh đẹp đồng dạng hiện lên sắc vàng trắng bệch.
Dưới một bầu trời đêm gió lạnh, người khóc thút thít, người vô lực, người thì sợ hãi nhưng có người lại vô cùng đắc ý......
"Cậu điên rồi, mắc gì đi chọc cô ta!"
"Hahh! Thì có làm sao?"
"Tôi đã nói. Tào gia cùng Lộ gia không phải ai cũng có thể trêu tới, cậu bị cái gì vậy......"
"Lý thúc! Có câu này không biết ông có nghe qua chưa?"
"Cái gì?"
"Chân trần thì không sợ rách giày."
"Cậu....."
"Tôi trãi qua những đau khổ gì, nên cũng muốn cô ta nếm qua một chút."
"........"
"Hahahahaa......."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.