Chương trước
Chương sau
Không giống như lần trước rời khỏi E thị, lần này đưa Tào Thanh Thiển đến sân bay không chỉ có Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du hai người mà còn có Lộ Ảnh Niên. Nhìn bộ dáng tò tò theo sao của cô cũng đủ biết cô lúc này đang cắn răng tức tối đến hận không thể được lên máy bay cùng Tào Thanh Thiển.
Theo thói quen dặn dò em gái mình vài câu, đặt biệt là chuyện liên quan đến Lý Thiệu An, Tào Cẩn Du không nhắc thì thôi, nhắc tới liền đăm chiêu bất quá bà tin tưởng khả năng của nàng cho nên không quá lo lắng: "Thanh Thiển! Nhớ kỹ những gì chị nói, ngàn vạn lần đừng bứt dây động rừng."
"Em đã biết! Tỷ tỷ!" Tào Thanh Thiển gật đầu hiểu được rồi tiếp tục nói: "Chị cũng vậy, đừng vì mãi mê công việc mà không chịu nghỉ ngơ, nhớ giữ gìn sức khoẻ."
"Ừm." Tào Cẩn Du nhẹ giọng đáp ứng, dư quang bắt gặp Lộ Ảnh Niên rầu rĩ không vui liền lắc đầu cười cười kéo theo Lộ Văn rời đi một chút, cấp lại không gian riêng tư cho đôi tình lữ thích quấn quýt này.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, khoảng thời gian ở bên nhau cũng có hơn ba mươi năm, cách biệt lớn nhất chính là nửa năm, mà hiện tại cô cần phải chấp nhận giây phút chia ly ngắn ngủi, Lộ Ảnh Niên rõ không hề muốn.
"Niên Niên." Giữ chặt tay Lộ Ảnh Niên, đôi mắt lưu luyến nhu tình, Tào Thanh Thiển tiếng nói nhu hoà chăm chú nhìn cô: "Cười một cái xem nào."
Kéo lên khoé miệng cứng đơ cười cho có lệ, Lộ Ảnh Niên vội ôm lấy nàng cằm đặt trên vai không ngừng cọ cọ, chỉ là không nói câu gì.
Ánh mắt toàn là sủng nịch giơ tay khẽ vuốt đầu tóc cô, Tào Thanh Thiển im lặng rướn người hôn lên hai gò má, suy xét đến việc đây dù sau cũng là chốn đông người cho nên không dám là ra hành vi kỳ quái nào.
"Con hiểu rồi." Thả nàng ra, mang theo bao nhiêu không tình nguyện cùng mất mát toàn bộ du nhập xuống tận đáy sâu thẳm trong lòng, Lộ Ảnh Niên lúc này mới có thể cho là tươi cười: "Con rất nhanh sẽ qua với Dì."
"Ân."
Tiễn Tào Thanh Thiển lên máy bay, một nhà ba người Lộ gia rời khỏi sân bay, Lộ Ảnh Niên phụ trách lái xe, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du ngồi ở phía sau nhìn lên tấm kính chiếu hậu gương mặt ủ dột của cô cảm thấy mắc cười không thôi. Chỉ là đối với việc cô quấn quýt si mê Tào Thanh Thiển thôi thì có thể lý giải được vì sao, dù sao thì từ nhỏ đến lớn vẫn đều như vậy mà.
Hai giờ sau đó máy bay hạ cánh ở D thị, Tào Thanh Thiển ngồi xe đến L huyện thì sắc trời đã chập tối. Vừa đến nơi nàng đã gọi điện thoại cho Lộ Ảnh Niên báo bình an sau đó mới dùng giọng điệu ôn nhu nhất trấn an hài tử hãy còn rầu rĩ không vui.
"Đúng rồi, mấy nay chưa kịp nói với Dì." Sương xuống, Lộ Ảnh Niên một mình nằm trên chiếc giường nhìn trần nhà chăm chú, nũng nịu nói với nàng vài câu mới chịu lấy lại vẻ nghiêm túc: "Trương bá bá chính là Trương Lương Hữu, trước kia là cảnh vệ binh, sau khi xuất ngủ liền đổi nghề, Gia gia mới giúp ông ấy thương lượng một vị trí hành chính..... Là trước khi con quyết định đi tìm Dì Gia gia đã nói cho con biết, mọi chuyện Dì có thể an tâm bàn bạc với ông ấy."
"Ân, ta biết rồi."
"Uhm...." Lộ Ảnh Niên bất chợt ngồi dậy hơi chút do dự: "Dì có trách Gia gia không nói gì về chuyện của Trương bá bá không, nếu Gia gia sớm nói với Dì......"
"Sẽ không." Chưa đợi Lộ Ảnh Niên nói xong, Tào Thanh Thiển liền đánh gãy lời cô: "Ta hiểu dụng ý của Lộ bá mà."
"Hắc hắc! Vậy thì tốt quá." Kỳ thực trong lòng hiểu rõ Tào Thanh Thiển không phải như vậy. Lộ Ảnh Niên nói qua sơ sơ cũng hiểu được mối quan hệ của cô với Trương Lương Hữu, Lộ Ảnh Niên lúc đầu xác thực có chút oán trách Gia gia không sớm nói với Thanh Thiển, nếu sớm nói với nàng có lẽ nàng sẽ không phải chịu khổ ở L huyện.
Nhẹ giọng cười cười nói thêm với cô vài câu thì tắt điện thoại, Tào Thanh Thiển chuẩn bị thu xếp đồ đạc.
L huyện khác với E thị, nàng ở một thân mình không có người giúp đỡ, nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, nàng vẫn có đủ rãnh rỗi tự mình chăm sóc cho mình.
Lấy ra mấy bộ quần áo mà lúc ở E thị cùng Lộ Ảnh Niên mua lấy, nghĩ đến hai người sắp lại cùng chung một chỗ trong căn phòng ấm áp này, Tào Thanh Thiển nhịn không được tự cười với mình.
Một đêm gió êm sóng lặng, Tào Thanh Thiển nằm trên giường nhưng thế nào cũng cảm thấy sao nó lạnh lẽo quá, nàng nghiêng người nhìn vị trí bên cạnh mình, nhớ tới nụ cười ngây ngô cùng cái liếc mắt nhu tình, Tào Thanh Thiển chỉ biết nhắm mắt lại quấn lấy chăn một lúc lâu mới thanh tịnh đi vào giấc ngủ.
Bên này, Lộ Ảnh Niên cũng khó mà ngủ yên, ngay lúc vất vả lắm mới thiu thiu ngủ được thì điện thoại lại reo lên.
Dãy số lạ, Lộ Ảnh Niên nhìn chăm chú một hồi mới chuyển tiếp, nghe người nọ nói một hồi giọng nói cô bỗng chốc trở nên kinh ngạc: "Là chị?"
Bốn mươi mấy tầng trên tầng lầu cao nhất, nữ nhân bó trong bộ y phục màu đen mái tóc dài xoả tung trong đêm, một tay vịnh trụ lan can. Đông Phương Vân híp mắt nhìn về phía xa nào đó, nhẹ giọng cười: "Là tôi."
"Ân.... Đã lâu không gặp." Bật người ngồi dậy vừa nói vừa nhếch nhác chọc phá ngón tay: "Chuyện của Tiểu Vũ vẫn chưa có cơ hội chính thức nói lời cám ơn chị."
Gương mặt bất biến, khoé môi lúc nào cũng như nhấc câu. Đông Phương Vân không tiếp nhận lời khách sáo mà trực tiếp đi vào vấn đề: "Hôm nay tôi gọi cho em là muốn nói với em một việc."
"Ân? Là chuyện gì?" Lộ Ảnh Niên khó hiểu hỏi.
"Có người ra giá ba trăm vạn để giết em." Đông Phương Vân nhàn nhạt mở lời. Lộ Ảnh Niên lập tức trừng lớn cả kinh đứng phăng dậy siết chặt lấy điện thoại, chỉ là cô không phải loại người dễ dàng sợ như vậy: "Thật hay giả, có người chịu phí tiền thế cơ à?"
"Điều này thì tôi không thể nói." Cứ như hai người bạn cùng nhau nói chuyện phiếm, Đông Phương Vân cực kỳ bình thản còn Lộ Ảnh Niên thì trở lại nằm xuống giường, một tay cầm lấy điện thoại một tay đỡ lấy đầu: "Cho nên? Chị đang tiến hành một cuộc làm ăn mua bán?"
"A....... Cái gì cũng có quy tắc, tôi không có ý định giết em, đương nhiên không tiếp nhận." Vẫn giương lên nụ cười mỉm, tay trên lan can thượng gõ nhẹ vài cái lắc lắc đầu: "Bất quá tôi không chấp nhận không có nghĩa người khác không chấp nhận, em phải cẩn thận."
"Nói tới việc này, Đông Phương, tôi cho đến giờ vẫn chưa biết chị làm việc cho tổ chức nào?"
Trước đó lúc Mộc Vũ vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Đông Phương Vân đã vô tình tiết lộ một số chuyện. Cho nên cô liền đoán ra Đông Phương Vân rất có thể làm việc cho một thế lực dấu mặt nào đó. Từ lúc bắt đầu, Đông Phương Vân luôn chú tâm tới Mộc Vũ, mãi cho đến nhiều năm về sau vẫn vì Mộc Vũ làm nhiều chuyện như vậy, đúng là lòng dạ nữ nhân thực khó lường.
"Biết để làm gì?" Gương mặt bắt đầu trầm tư chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Đông Phương Vân quay đầu nhìn lại gật gật đầu với hắn. Đó là đôi nam nữ trước đó từng gây chiến với Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ ở toà cao ốc.
Hai người họ đến bên cạnh Đông Phương Vân thì dừng lại, vẻ mặt vô cùng cung kính ngồi chờ, Đông Phương Vân tiếp tục nhìn ra ngoài khoảng không: "Em chỉ cần biết một chuyện, tôi không ra tay thì khả năng em bị giết là không lớn vậy đủ rồi."
"Được rồi." Nhún nhún vai dù khá tò mò về nữ nhân thần thần bí bí này thì cô cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, Lộ Ảnh Niên ngao ngán khép lại hai mắt: "Cảm ơn chị."
"Coi như là...... Cám ơn em đã chiếu cố Nàng nhiều năm rồi đi." Những từ ngữ thốt ra lã lướt hoà vào cơn gió đêm, nữ nhân dưới ánh trăng có biết bao cô tịch, nàng tắt điện thoại một lúc lâu mới quay người trở vào trong: "Đã xử lý ổn cả?"
"Dạ." Nam nhân cất lời, nét mặt phiêu dật dị thường nghiêm chính: "Đa số đều đứng về phía ngài."
"Hừm! Không cần ép họ cũng không cần phải khó xử, ai muốn đi cứ cho họ đi đi."
"Vâng."
Lẳng lặng nằm trên giường nắm chặt điện thoại, mấy câu nói vừa rồi vẫn như vang vọng bên tai mình, Lộ Ảnh Niên có chút cảm thấy đau lòng nghĩ đến nữ nhân lúc nào cũng treo trên môi nụ cười vũ mị. Kiếp trước, cô chỉ cảm thấy nữ nhân này thích gây chuyện thị phi chưa từng kết giao thực lòng với ai càng không biết được chuyện cô là sát thủ. Đương nhiên bây giờ có biết thì cho dù tiếc hận cũng nguyện ý để Mộc Vũ cùng một chỗ với Tiếu Tĩnh Vi.
Ném điện thoại sang một bên nằm ngửa ra, đôi mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, Lộ Ảnh Niên giơ tay xoa trán nhất thời có loại cảm giác Vũ dục lai phong mãn lâu*
*theo mỗ thì là: Sóng gió đỗ ập lên người mình.
Lý Thiệu An ở L huyện khả năng cấu kết với trùm buôn lậu là rất lớn, có thể sẽ gây khó dễ Thanh Thiển, còn cô thì trong thời gian chờ đợi lệnh điều chuyển có lẽ sẽ phải đối mặt với một toán sát thủ tập kích..... Thực đúng khiến người đau đầu.
Xem ra nếu không xử lý tốt chuyện này cô không cách nào đến L huyện nếu không chẳng phải sẽ liên luỵ đến Thanh Thiển?
Nghĩ đến lại sắp vài ngày không gặp được nàng, Lộ Ảnh Niên càng thêm bức rức, một lúc sau mới ngồi dậy cầm lấy điện thoại gọi cho người vừa mới gọi mình.
"Đông Phương, tổ chức bên chị có kiêm luôn vệ sĩ không?"
Vừa định xuống lầu đột nhiên dừng bước, chân mày sắc sảo khẽ nhướng mang theo nụ cười vũ mị: "Sao? Lộ Ảnh Niên đường đường là một Đặc chủng quân cũng cần có vệ sĩ?"
"Không phải." Lộ Ảnh Niên không tỏ thái độ gì mà từng bước đi về phía trước: "Tôi muốn hỏi hai người họ có thể đến L huyện bảo vệ Thanh Thiển hay không, giá cả thế nào đều không thành vấn đề, tôi sẽ giao dịch với chị."
Nụ cười càng nồng hậu, Đông Phương Vân quay đầu nhìn hai người phía sau lưng mình: "Được."
"Vậy, cảm ơn."
"Không có gì lớn lao cả."
"A...... Ân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.