"Cậu đưa bản mặt gì cho tôi xem đây......" Tan tầm sau khi lái xe về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Mộc Vũ nhảy nhót hí hửng. Lộ Ảnh Niên nhướng mày nhìn bộ dáng vừa nóng lòng lại có chút nhút nhát kia nhịn không được giơ tay chạm nhẹ lên tóc cô: "Tôi không muốn cậu đồng cảm đâu, Họ Mộc!"
"Mình....... Mình không phải đồng cảm......." Mộc Vũ gương mặt lập tức đỏ lên, rũ mắt không dám nhìn đến Lộ Ảnh Niên, khẩn trương lắp bắp: "Mình...... Mình...."
"Được rồi! Cả ngày cứ theo tôi còn không bằng đi xem người nào đó đi." Lộ Ảnh Niên thu tay lại nhún nhún vai, sau đó hất cằm ý bảo Mộc Vũ hãy nhìn ra cửa sổ.
Sự ngượng ngùng vừa rồi lập tức tiêu biến, Mộc Vũ theo động tác của Lộ Ảnh Niên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rất nhanh quay ngược lại vào trong bước thẳng đến phòng ăn: "Tiểu Niên! Mình giúp Lương Di dọn bát đũa, lát nữa ba mẹ về rồi."
Nhìn thân ảnh vội vàng thậm chí có chút chật vật. Rồi lại bởi vì quá sốt ruột mà xém chút té ngã.... Lộ Ảnh Niên thở dài nhìn người nọ hãy còn vẫn đứng nguyên đấy, không tính là quá xa nhưng chiếc xe đỗ tại đó thì không có gì lạ mắt, mặc dù không nhìn ra được ai ở bên trong nhưng có thể đoán được người đó là ai.
Nằm sấp trên tay lái, Tiếu Tĩnh Vi ở công ty luôn duy trì phong thái đạm nhiên cường đại giờ phút này gương mặt không còn tí cảm xúc, nhưng hay thỉnh thoảng nhìn vào bên trong theo dõi bóng dáng ai đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249415/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.