🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thay quần áo rời khỏi quân khu. Lộ Ảnh Niên nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là quyết định về nhà trước chờ Tào Thanh Thiển.
Một tháng rồi không được nhìn thấy Tào Thanh Thiển..... Đến cả nhắn tin lẫn gọi điện đều không thể. Mọi tưởng niệm cùng dục vọng có bao nhiêu đáng sợ Lộ Ảnh Niên cũng không rõ cho nên nếu nói đến Văn phòng Cục trưởng Cục tìm nàng thì không biết bản thân làm ra cái chuyện hoang đường gì nữa.
Lộ Ảnh Niên trên đường vừa lái xe vừa nghĩ ngợi mà không nhịn được lộ ra nét tươi cười, đối với sự hiểu biết nhất định của cô dành cho Tào Thanh Thiển, nhất định sẽ rước lấy sự hờn dỗi cùng ánh mắt xem thường của nàng......
Nhìn thẳng về phía trước mà tâm hồn cứ bay bỗng đâu đâu. Trừ bỏ việc nghĩ đến tối sẽ mang Tào Thanh Thiển ra ngoài đón một bữa tối thực lãng mạn rồi ngày mai đến Lộ gia thăm Mộc Vũ. Không biết khoảng thời gian này cô cùng Tiếu Tĩnh Vi thế nào rồi. Còn có Đông Phương Vân...... Tuy nói là biết được lai lịch, cũng xác thực chuyện Mộc Vũ cùng với Đông Phương Vân ở bên nhau cũng không phải ý tồi nhưng chỉ cần nhớ đến bộ dáng ngày hôm đó của Tiếu Tĩnh Vi cô lại không ngăn được mà đau lòng.
Các loại suy tưởng cứ không ngừng hiện lên trong đầu. Một đường thẳng tắp chạy đến tới hoa điền, đỗ xe tại gara. Lộ Ảnh Niên thở ra một hơi muốn dẹp bỏ mọi phiền não rối rắm trong lòng. Tạm thời đem mọi lực chú ý đều mong chờ đến khoảnh khắc Tào Thanh Thiển vui sướng tối nay.
Nhưng lúc nhìn đến chiếc xe đỗ ở gần đó thì không khỏi dừng bước. Lộ Ảnh Niên nhíu mi mại động bước chân đi đến, cẩn thận nhìn chằm chằm biển số xe. Một thoáng bất an dần dà xâm chiếm.
Bây giờ mẹ hẳn là vẫn chưa tan tầm...... Sao lại đến đây?
Chiếc xe cùng biển số cô rất quen thuộc, bởi vì vô luận trước hay sao khi sống lại Tào Cẩn Du mỗi ngày đều ngồi trên chiếc xe này đến chỗ làm.
Khoảng cách đến cửa càng lúc càng gần, Lộ Ảnh Niên không hiểu nổi cảm giác bất an ấy từ đâu mà thành. Cô bất giác thả chậm bước chân, đôi tay đút vào trong túi quần siết chặt lại bắt đầu hình thành mọi suy đoán. Ánh mắt trở nên thâm trầm sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào trong.
Bốn giờ chiều, ánh nắng không còn gay gắt như lúc giữa trưa, nhưng có thể khiến cả gian phòng khách trở nên ấm áp. Lộ Ảnh Niên vừa vào liền nhìn thấy mẫu thân ngồi trên sô pha vô thức tự hỏi làm thế nào mà......
Nghe được tiếng động chợt xoay người nhìn lại, đối diện với ánh mắt trông như là khủng hoảng của cô..... Tào Cẩn Du mày siết chặt lại khẽ thở dài. Vẫy tay bảo Lộ Ảnh Niên lại đây với mình.
Tầm mắt lập loè mông lung, mọi suy đoán dường như gần nhìn ra hồi kết. Lộ Ảnh Niên chần chừ một lúc cũng bước tới trước mắt bà, không chút trốn tránh đối diện với mẫu thân, chờ bà mở lời.
Ngày thường khí uy phong luôn hiện hữu, nếu muốn nói gì thì trước đó bà đã suy tính hẳn hoi, chỉ cần muốn nói là có thể nói ra. Nhưng giờ khắc này đối mặt với nữ nhi bà lại không cách nào giải thích về chuyện Thanh Thiển đã rời đi. Tào Cẩn Du mấp mái môi rồi lại khép, thực không đành lòng nhìn thấy Lộ Ảnh Niên thương tâm..... Còn Lộ Ảnh Niên chỉ chớp mắt vài cái không nói gì liền trước tiếp xoay người vội vả chạy lên lầu mở cửa bước vào phòng ngủ.... Mở ra luôn cả tủ quần áo....
Mọi chuyện hồ như không phải như cô tưởng tượng, quần áo bên trong chỉ còn lại phân nữa, gương mặt hồng sắc vì sắp sửa được hưởng niềm hạnh phúc nhanh chóng chuyển sắc, Lộ Ảnh Niên bất giác lui về sau quét nhìn khắp căn phòng. Quả nhiên một mảnh giấy nhỏ lưu lại đặt trên tủ đầu giường nhưng còn bức ảnh cô chụp cùng Thanh Thiển thì đã không thấy đâu.
"Nếu ta vẫn cứ tiếp tục như vậy...... Cả đời ta cũng không cách nào có thể ở bên cạnh Niên."
Nhẹ thuật lại câu từ viết hằng lên giấy, hốc mắt dần đỏ siết mảnh giấy đến nhào nát, một lúc lâu mới tức giận ném thẳng vào vách tường. Ý nghĩ đầu tiên chính là hy vọng Thanh Thiển bị Tào Trà hay Tào Hành Kiện cưỡng ép bắt buộc rời đi, nhưng không ngờ............. nàng lại muốn cô biết được rằng bản thân nàng là tự nguyện rời bỏ............
Nước mắt không tài nào buông xuống nhưng nét ửng hồng là còn lưu mãi, Lộ Ảnh Niên ẫn nhẫn cúi đầu cắn chặt răng, thân mình run rẩy đến không thể nào khôi phục bình tĩnh, ngực liên tục phập phồng khiến người không nhìn ra được cô lúc này là đang vui vẻ hay tự giễu.....
Tào Cẩn Du đứng ở cửa nhìn bóng dáng Lộ Ảnh Niên, cắn môi không biết lúc này phải nói gì. Chỉ là sau một lúc thì bước đến bên cạnh cô: "Ảnh Niên."
Chớp mắt nổ lực muốn ngăn dòng cảm xúc sắp mãnh liệt bạo phát, đôi mắt sáng ngời dường như nổi lên tơ máu. Lộ Ảnh Niên dùng sức nắm quyền đi đến ven tường ngồi xổm xuống nhặt lên mảnh giấy sau đó mới xoay người nhìn về phía mẫu thân, miệng cố gượng lộ ra nụ cười miễn cường: "Mẹ."
Lần đầu nhìn thấy gương mặt nữ nhi ai oán như vậy, Tào Cẩn Du giật mình, phản ứng đầu tiên chính là lòng như bị ai đó siết chặt lại, bước đến ôm cô vào lòng thở dài nhưng không nói bất cứ điều gì.
"Nàng đi nơi nào?" Siết mảnh giấy trong tay mình, vòng tay ôm lấy mẫu thân nhẹ giọng mở miệng hỏi, rõ ràng là cô không cách nào chịu được.
"L huyện, tỉnh Y." Tào Cẩn Du không nữa phần do dự nói địa phương Tào Thanh Thiển cư ngụ, cho dù là không cách nào tiếp nhận sự thật tình cảm của hai người nhưng trong lòng luôn không ngừng có một giọng nói cứ nhắc nhở mình không cần phải tiếp tục ngăn cấm hai người. Nếu cứ tiếp tục miễn cưỡng..... Có lẽ vệt máu cuối cùng nàng nhìn thấy được sẽ chính là của Lộ Ảnh Niên.
"Ân...... Cảm ơn mẹ." Tránh thoát khỏi vòng tay Tào Cẩn Du, mở ra mảnh giấy bị mình siết chặt đến nhào nát, Lộ Ảnh Niên một lần nữa nhếch môi cười khẩy, độ cong hoàn toàn trào phúng nhưng ánh mắt vô cùng ảm đạm. Mở ra yên lặng quét mắt nhìn từng chữ một, sau đó thì xếp nó lại thực ngay ngắn bỏ vào túi quần...... Giờ mới ngẩng đầu nhìn đến mẫu thân với gương mặt vô cùng bình thản. Thực giống như là chưa hề có chuyện gì đó phát sinh: "Còn chưa đến giờ tan tầm, Tào Thị trưởng lại cư nhiên trốn việc nga."
Lúc Lộ Ảnh Niên còn chưa trở về, Tào Cẩn Du ngồi một mình trong phòng khách xuyên qua kính cửa sổ nhìn ra ngoài cánh hoa điền, nghe trượng phu nói trước đó nó đã từng là một mảnh đất với tràn đầy sắc hoa tươi đẹp. Tào Cẩn Du không ngừng nghĩ đến phản ứng của Lộ Ảnh Niên lúc hay được tin Tào Thanh Thiển rời đi là thế nào. Lại không nghĩ tới cô lại có thể vô cùng bình thản mà nói ra được những lời ấy.
Bất kể là chuyện Thanh Thiển rời đi hay phản ứng của Lộ Ảnh Niên...... mọi chuyện đều thực ngoài tầm kiểm soát của bà. Tào Cẩn Du chỉ biết ngơ ngẩn mà nhìn nữ nhi, một lúc sau bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khó hiểu. Giơ tay khẽ vuốt mái tóc cô: "Trưởng thành rồi!"
"Con sẽ cho nàng một khoảng thời gian." Cho dù biết mẫu thân không chấp nhân quan hệ giữa mình cùng Thanh Thiển nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn cứ như vậy kiên định khẳng khái một câu...... cho dù là trong mắt cô hiện tại ánh lên bao nhiêu sự thống khổ...... "Đến giờ rồi, còn đưa mẹ về nhà."
Động tác vuốt đầu chợt dừng lại, Tào Cẩn Du cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Lộ Ảnh Niên, vài giây sau mới chuyển xuống vuốt ve lưng cô: "Ân."
Ngồi máy bay từ E thị đến tỉnh Y bất quá chỉ hơn hai giờ đồng hồ, thời điểm Tào Thanh Thiển đáp máy bay mới bật mở nguồn điện thoại.
"Con sẽ chờ Dì một năm thời gian.... Còn có.... không được uống quá nhiều rượu."
Không giống như những gì mình suy tính, nàng cứ nghĩ Lộ Ảnh Niên mấy ngày nữa mới hay tin mình rời đi. Nhưng cho dù là vậy nàng vẫn muốn mở điện thoại ra xem, hy vọng là nhận được chút tin tức gì..... Tào Thanh Thiển thực không nghĩ tới nhận được tin nhắn của Lộ Ảnh Niên.
Lúc ngồi trên máy bay, nàng thực vất vả lắm mới kềm lại được nước mắt, giờ vừa nhìn thấy tin nhắn lại không cách nào mà dồn nén được nữa.
Bắt đầu từ khi nào, hài tử luôn thích ôm dính lấy mình, thích làm nũng cọ cọ trong ngực mình giờ đã chửng chạc. Có thể sáng tỏ suy nghĩ lẫn tâm tình nàng cho dù nàng chính là người lựa chọn rời đi...... Lộ Ảnh Niên vẫn vậy vẫn ôn nhu hoà ái đối đãi với nàng như vậy.......
Tào Cẩn Du muốn Lộ Ảnh Niên trở về nhà, cô cũng đã đáp ứng cho nên lúc tối đến cũng muốn bồi bà ăn bữa cơm. Nhìn thấy quản gia cùng Mộc Vũ mà không ngớt ý cười trên miệng. Nhưng Tào Cẩn Du biết cô thực sự không phải như những gì thể hiện ra bên ngoài.
"Tiểu Vũ, chuyện của Ảnh Niên con cũng biết?" Sau khi ăn xong, nhân lúc Lộ Ảnh Niên trở về phòng Tào Cẩn Du liền kéo Mộc Vũ sang một bên hỏi.
"Dạ." Mộc Vũ gật đầu trước đó có nghe qua Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du thảo luận về chuyện này, cô lúc đó nghĩ rằng Tiểu Niên nhất định rất khổ sở, nhưng hôm nay lúc nhìn đến Lộ Ảnh Niên, nếu không phải trong lúc ăn cô nhất thời có chút phát ngốc, Mộc Vũ nhất định không nhìn ra được tâm tình cô cực kỳ khó chịu.
Cố tình muốn đè nén nhất định sẽ không thoái mái đi?
"Mẹ cùng ba con công việc luôn rất bận, cho nên mấy ngày này phiền con chăm sóc Ảnh Niên dùm mẹ có được không?" Tay kéo lấy tay Mộc Vũ tựa hồ có thể nhìn ra được tâm tư cô lúc này, Tào Cẩn Du nhẹ giọng chờ Mộc Vũ gật đầu đồng ý, nhưng gương mặt biểu tình toàn là rối rắm.
"Không được để Mộc Vũ khác xuất hiện." Vừa rồi còn trêo trên người nét ôn nhu chợt biến mất, vẻ mặt rất là nghiêm túc, Tào Cẩn Du nhìn nhìn cô: "Có nhớ trước đó bác sĩ nói với con những gì không?"
Chớp mắt thoáng chốc trưng ra biểu tình rối rắm, nhưng Mộc Vũ vẫn thực nghe lời gật gật đầu: "Bác sĩ nói không được để bản thân chịu đựng áp lực quá lớn......"
"Cho nên con đừng suy nghĩ nhiều, con là Mộc Vũ, là bạn tốt của Ảnh Niên, là nữ nhi của mẹ, con hiểu không?"
Đưa Mộc Vũ về nhà cũng không phải không có nguyên do, Lộ Ảnh Niên đã nói cho bà biết Mộc Vũ đã phải chịu đựng khổ sở thế nào, cho nên Tào Cẩn Du từng vài lần đưa Mộc Vũ đến Bác sĩ, sau đó được vị Bác sĩ khai thông cho nên Mộc Vũ không còn cảm giác bài xích bản thân như trước nữa.
Kỳ thực tình trạng của Mộc Vũ hiện tại không phải là e ngại một Mộc Vũ khác, mà "Nàng" cũng không có suy nghĩ muốn chiếm trọn thân thể này, cho nên chắc có lẽ hai người sẽ sớm dung hợp.....
Ngơ ngẩn nhìn Tào Cẩn Du một lúc, nhìn ra được sự yêu thương quan tâm trong mắt bà, Mộc Vũ chóp mũi có chút cay nồng lần nữa dùng sức gật đầu thực mạnh: "Con biêt rồi! Cảm ơn mẹ."
"Ân."
Cùng Tào Cẩn Du nói vài câu Mộc Vũ liền lên lầu tìm Lộ Ảnh Niên, khoảng thời gian này thực không nên để Lộ Ảnh Niên ở một mình, Tào Cẩn Du khoanh tay trước ngực nhìn Mộc Vũ bước lên lầu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nữ nhi này thực hiểu chuyện. Chờ đến khi Lộ Ảnh Niên xem Mộc Vũ cũng giống như người bạn thân mấy năm cùng mình ở quân đội, thì cho dù Mộc Vũ có đa nhân cách thế nào cũng không còn là vấn đề lớn......... Giờ chỉ còn Tiếu Tĩnh Vi.......
- ------------------------
Tác giả thực ấm ức: o(︶︿︶)o Ta có muốn ngược đâu, các ngươi sao lại nói ta là mẹ kế. Đương nhiên có thể đoán được vì sao Ảnh Niên không muốn Thanh Thiển uống rượu.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.