Xe dừng trước cửa quán Bar của Đông Phương Vân, nhìn tấm biển hiệu mới nhớ tới trước đó vô tình gặp Tào Thanh Thiển ở nơi này, chỉ một buổi tối đó mà Tào Thanh Thiển rốt cuộc tiếp nhận mình. 
Lúc rời đi vẫn chưa kịp nhìn thấy mẫu thân vì mình khổ sở mấy ngày nay cuối cùng cũng mở miệng tươi cười. Tay nắm chặt tay láy, có chút xuất thần mà suy nghĩ giây lát, sau đó gọi điện thoại cho Tào Thanh Thiển. 
Ánh trăng xuyên qua kính cửa sổ chiếu rọi trên sàn nhà bóng loáng, Tào Thanh Thiển nghiêng mình trên sô pha, thần sắc mờ mịt, chiếc di động mấy năm trước nàng cùng Lộ Ảnh Niên lựa chọn lẳng lặng nằm yên nơi đó. 
Phòng khách tối tăm không nửa điểm sáng, khắp căn nhà chỉ phủ một tầng sáng mờ nhạt từ vệt trăng chiếu trên sàn. Trầm ngâm nhìn di dộng một lúc, cuối cùng tầm mắt hơi chút do dự nhìn đến vệt sáng ấy, chân trần bước xuống sô pha di chuyển đến bên cửa sổ, xuyên qua một lớp kính nhìn cánh hoa điền sớm đã hoang vu cằn cõi, đầu ngón tay chạm khẽ lên lớp kính pha lê cuối cùng dừng lại nơi tấm rèm treo. Tào Thanh Thiển vô thức kéo lại phong bế bản thân mình trong không gian u tối. Dựa vào trực giác bước đến sô pha lần nữa ngồi xuống, an tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng côn trùng ngoài kia. 
Nhưng mà ngay lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên chấn động, nữ nhân ngồi trên sô pha trong khoảng không tịch mịch giống như bị chấn kinh vô thức rút người lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249406/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.