Hơi mỉm cười bước xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa phụ, Lộ Ảnh Niên không trả lời Tào Thanh Thiển, mà chỉ đứng bên ngoài lăng nhìn nàng: "Dì không muốn xem hoa con trồng sao?"
Vẩu môi, nét mặt vô biểu tình đối diện nhìn Lộ Ảnh Niên, một lát sau, Tào Thanh Thiển hơi cắn môi bước xuống xe, nhưng là lúc Lộ Ảnh Niên đưa tay ra nắm lấy tay nàng, Thanh Thiển thật khéo tránh đi.
"Sinh khí?" Không chút để tâm, Lộ Ảnh Niên mặt dày bước đến ôm lấy nàng từ phía sau, nhu hạ thanh âm: "Dì không phải không muốn nhìn thấy con à?"
Thần sắc thoáng chốc co lại, Tào Thanh Thiển nhìn chăm chăm cánh đồng hoa, tuỳ ý người phía sau ôm lấy mình, trầm mặt, mày gắt gao ninh lại.
Bật thốt hai tiếng cười khẽ, thực giống như không cảm giác được Tào Thanh Thiển trong lòng giờ phút này vô cùng mâu thuẫn, Lộ Ảnh Niên ôm càng chặt hơn: "Con sợ Dì nhìn thấy con lại trốn thôi!"
Huống chi lúc ấy trên người còn bị thương, nếu cứ như vậy mà về nhà, sợ lại nhìn thấy nàng khổ sở rơi nước mắt......
"Vậy Niên........." Rốt cuộc mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ, cứ như nàng dùng ít sức lực còn sót lại mà nói ra những lời này, Tào Thanh Thiển cúi đầu nhìn xuống đất, mặc dù thanh âm cực nhẹ nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn có thể dễ dàng nghe được: "Hiện tại....... Không sợ ta chạy trốn sao?"
"Dì hiện tại không trốn chạy sao?" Ngữ khí mang theo chút bí hiểm, Lộ Ảnh Niên không lập tức làm rõ vấn đề, thả lỏng đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249342/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.