Nghe Hứa Tú Ninh nói xong, Lục Đình Tuyên giật mình. Cỗ tức giận trong lòng vì lo lắng và khẩn trương lập tức biến mất.
Chàng rũ mắt nhìn Hứa Tú Ninh.
Bàn tay phải trắng nõn non mềm của tiểu cô nương vẫn nắm chặt bức tranh chữ kia. Đôi mắt đen nhánh nhìn chàng, bên trong mang theo chút sợ hãi. Bả vai cũng đang co rúm lại.
Chắc chắn là dáng vẻ nổi giận vừa rồi của chàng đã làm nàng sợ.
Nàng bất chấp tay bị lửa thiêu cũng muốn nhặt tranh chữ lên, cũng là vì bức tranh chữ này là lễ vật muốn tặng cho chàng, nhưng chàng lại nổi giận với nàng...
Trong lòng Lục Đình Tuyên rất tự trách, lại không khống chế được nỗi xúc động muốn ôm Hứa Tú Ninh vào trong ngực, trấn an nàng một phen.
Mặc Lan không biết trong lòng của chàng lúc này đang cuộn trào mãnh liệt, vẻ mặt lo lắng đi tới, sốt ruột kéo tay Hứa Tú Ninh nhìn: "Cô nương, tay của ngài có bị bỏng không? Vừa nãy nô tỳ ở bên cạnh nhìn thấy, thật sự bị dọa, trái tim suýt nhảy lên cổ họng."
Cầm tay nàng lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, thấy tay nàng đều lành lặn, ngay cả một hạt bụi cũng không dính. Bức tranh chữ được nắm chặt trong tay cũng không sao. Mặc Lan bèn xoay người, uốn gối hành lễ với Lục Đình Tuyên: "Đa tạ Lục thiếu gia."
Lục Đình Tuyên không nói gì, nhưng hai tay chắp ở sau lưng lại nắm thật chặt.
Rõ ràng đã quyết định sau này không quan tâm đến chuyện của nàng nữa, cũng muốn cách xa nàng, nhưng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/485200/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.