Hứa Tú Ninh vốn còn cúi đầu đau lòng, ngón tay vô thức vòng quanh cái nắp nhỏ phía trên bình nước nóng bằng đồng đỏ. Nghe xong lời này, đầu tiên nàng khẽ giật mình, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
Trong đôi mắt hạnh tròn xoe tràn đầy kinh ngạc.
Lục Đình Tuyên nhìn thấy, khóe môi hơi cong. Nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh không cười, chỉ đưa tranh chữ sang cho nàng nhìn.
Vóc người chàng cao ráo, cánh tay cũng dài. Cho nên mặc dù hai người ngồi đối diện cách một tấm phản gỗ hoa lê, nhưng Hứa Tú Ninh vẫn có thể thấy rõ ràng bức tranh chữ chàng cầm trong tay.
Quả nhiên đều ổn, không hề bị lem. Lại lật mặt sau ra nhìn thử, ngay cả một giọt nước đọng cũng không có.
Trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy được? Rõ ràng trước đó muội mở hộp ra nhìn thấy phía trên đều có nước đọng. Nhưng tại sao bây giờ không có?"
"Phòng ta có đặt chậu than, lại đặt ở trước mặt muội, có lẽ nước đọng phía trên đều bị bốc hơi hết rồi."
Lời Lục Đình Tuyên nói ra rất bình tĩnh, không thấy một tia dao động. Giống như lời chàng nói chính là sự thật: "Cho nên muội mới không thể nhìn thấy một giọt nước đọng nào."
Hứa Tú Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn Lục Đình Tuyên. Vẻ mặt chàng không thay đổi chút nào, hoàn toàn kín kẽ.
Cuối cùng nàng vẫn tin lời chàng nói.
Dù sao bức tranh chữ trước mắt này đúng là chữ của Mễ Phí mà nàng đã mua mấy ngày trước. Trên đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/485199/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.