Hứa Minh An rất thích ăn kẹo sợi hoa hồng và bánh bò. Mặc dù bây giờ Hứa Tú Ninh nhớ tới Hứa Tú Oánh vẫn cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng nàng vẫn rất thích tiểu đường đệ Hứa Minh An này. Ngồi xe ngựa chạy một mạch trở về, lúc xuống xe trong tay nàng còn nắm chặt bức tranh chữ kia. Trong đầu không nhịn được bắt đầu nghĩ, đến lúc Lục Đình Tuyên nhận được bức tranh chữ của Mễ Phí này, không biết chàng có thích hay không? Trên mặt sẽ tỏ thái độ gì? Nhưng một người bình thường trên mặt không có biểu cảm dư thừa như chàng, đoán chừng đến lúc đó vẫn không xuất hiện dáng vẻ vui mừng nào đâu? Nhiều lắm cũng chỉ mang vẻ mặt nhàn nhạt, sau đó nói một câu tạ ơn với nàng chăng? Nghĩ như vậy, trong lòng chợt cảm thấy có hơi thất vọng. Nàng vẫn mang tính cách của một đứa trẻ nhỏ, muốn lúc mình tặng đồ cho người ta, người nhận được sẽ rất vui mừng. Qua nghi môn[4], đi qua ngõ nhỏ trước mặt rồi đi thêm một đoạn nữa là tới Hội Nhã uyển. Lúc này nàng lại gặp phải một người không muốn gặp. [4]Nghi môn: Cửa chính thứ hai bên trong quan thự. Là Hứa Tú Oánh. Nàng ta dẫn theo nha hoàn của mình là Bích Đào, đang uyển chuyển đi tới trên con đường bên cạnh. Có lẽ nàng ta vừa đi nhà chính gặp mẫu thân, lúc này muốn về Di Nguyệt viện của mình. Hứa Tú Ninh không muốn nói chuyện với nàng ta, giả bộ như không thấy, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi lên phía trước. Hứa Tú Oánh cũng đã thấy nàng, hơn nữa còn chú ý tới cái hộp nàng cầm trong tay. Một chiếc hộp dài tinh xảo làm bằng gỗ tử đàn, bên trên mạ vàng khắc hoa, rất quý giá. Chắc hẳn bên trong đựng đồ vật kiểu như tranh chữ. Hứa Tú Oánh biết Hứa Tú Ninh không thích học hành lắm, nàng lại rảnh rỗi xem tranh chữ gì ư? Chỉ sợ là đem tặng người khác. Nếu đưa cho Hứa Chính Thanh và Hứa Minh Thành, có lẽ sẽ không dùng cái hộp có bề ngoài quý giá như vậy. Chẳng lẽ muốn tặng cho Lục Đình Tuyên? Hứa Tú Oánh đang muốn gả Lục Đình Tuyên, đương nhiên không thể để cho Hứa Tú Ninh và Lục Đình Tuyên thân thiết. Tốt nhất làm bọn họ chán ghét nhau, giải trừ hôn ước giữa hai nhà mới phải. Nàng ta suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười, đi tới hỏi: "Muội muội đi đâu về vậy? Trên tay đang cầm gì đó?" Nếu nàng ta đã mở miệng nói chuyện, Hứa Tú Ninh không còn cách nào giả bộ như không nhìn thấy nàng ta được nữa. Đành phải dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta. Nhưng vẫn dè chừng, không nói cho nàng ta biết là chuyện gì, chỉ nói một cách úp úp mở mở: "Ta vừa ra ngoài đi dạo. Tỷ từ đâu tới đó?" Lời nói xã giao khách sáo xa lạ, gọi là tìm chuyện để nói thì đúng hơn. Bởi vì bây giờ nàng không thể nào làm như lúc trước, nhìn thấy Hứa Tú Oánh là nhiệt tình kéo tay nàng ta, chuyện gì cũng kể. "Tỷ vừa vấn an Đại bá mẫu xong. Thấy Đại bá mẫu đang lễ Phật, sợ quấy rầy bà, ngồi một đỗi rồi ra. Đang muốn đến thăm muội thì gặp muội ở đây." Lại làm bộ quan tâm Hứa Tú Ninh, hỏi bệnh phong hàn của nàng đã đỡ hơn chút nào chưa. Còn trách nàng không chăm sóc tốt bản thân, bệnh phong hàn vừa khá lên chút là đi ra ngoài dạo. Nếu đại bá và đại bá mẫu biết, chắc chắn sẽ lo lắng.... Hứa Tú Ninh:... Trước kia nàng không để ý, nhưng bây giờ để ý mới phát hiện Hứa Tú Oánh cho dù cả khuôn mặt đều đang cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào. Rõ ràng trong miệng nói quan tâm, nhưng trong mắt cũng không có một chút tình cảm. Hứa Tú Ninh cảm thấy phiền, không muốn ở đây tiếp tục diễn tiết mục tỷ muội hòa thuận với nàng ta nữa, bèn nói: "Vừa nãy ta đi dạo hơi mệt chút, muốn về nghỉ. Ta đi trước, tỷ tiếp tục đi dạo đi." Nói xong, nàng gật đầu với đối phương một cái, dẫn Mặc Lan và Họa Bình xoay người đi về Hội Nhã Uyển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]