"Con, cái đứa nhỏ này, thật đúng là càng ngày càng yếu ớt. Chẳng phải hôm qua mẹ vừa mới qua chỗ con ư? Nhìn thấy con ngủ trưa mới trở về. Đáng lẽ sáng nay ta cũng muốn cùng cha con đến thăm con, nhưng nghĩ lúc đó con chưa dậy, bèn chờ thêm chút nữa rồi mới đi. Không nghĩ Đình Tuyên đột nhiên tới chào từ biệt, mẹ và cha con không khuyên được, đang lo chuyện này, nhất thời quên đến chỗ con. Đừng nói con vì chuyện này mà đau lòng đó? Đúng là càng lớn càng như đứa trẻ."
Tuy là trách cứ, nhưng vẻ mặt lại đầy lo lắng. Còn cầm khăn gấm tới, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng.
Mặc dù Hứa Tú Ninh không thông minh, nhưng cũng biết nếu bây giờ nàng nói với phụ mẫu huynh trưởng chuyện nàng đã chết một lần, trưa hôm qua mở mắt ra phát hiện mình sống lại, chắc chắn họ sẽ không tin. Chỉ sợ lại còn cảm thấy nàng nói năng điên khùng, càng thêm lo cho nàng hơn nữa.
Cho nên nàng không nói lời nào, chỉ dịu dàng ngoan ngoãn ngồi đó, để Thẩm thị lau nước mắt trên gò má cho nàng.
Hứa Chính Thanh lại không cảm thấy Hứa Tú Ninh yếu ớt. Trong lòng ông, nữ nhi gia vốn nên được nuông chiều.
"Ninh nhi đừng khóc."
Ông mặc bộ áo dài ở nhà bằng gấm màu xanh, dưới cằm có râu, sắc mặt trắng nõn, dáng vẻ rất nho nhã và lãnh đạm.
Lúc này, trên mặt ông mang theo ý cười ôn hòa, dịu dàng dỗ dành Hứa Tú Ninh: "Không phải con thích ăn bánh đào[3] của Thụy Phúc Trai nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/268802/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.