"Ta không sao." Nàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, là dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên của thiếu nữ mười tuổi: "Nhà chúng ta ai dám ức hϊếp ta chứ? Ngài muốn trút giận giúp ta cũng không có chỗ để đi đâu."
Nếu nói, toàn bộ Tống phủ từ trên xuống dưới đúng là không có ai dám ức hϊếp cô nương. Ngay cả vị Lục thiếu gia mới tới kia, dù trên mặt có vẻ lạnh nhạt một chút, nhưng Tống ma ma cũng nhìn ra được, vị Lục thiếu gia này vẫn đối xử rất tốt với cô nương nhà mình, chuyện gì cũng chiều ý nàng.
Về phần hai vị tới năm trước kia, đệ đệ còn nhỏ mới năm tuổi, hiểu được cái gì? Về phần tỷ tỷ, mặc dù Tống ma cảm thấy Hứa Tú Oánh là người lòng dạ rất khó lường, nhưng dù sao hiện giờ nàng ta ăn nhờ ở đậu, đâu dám ức hϊếp cô nương nhà mình?
Cho nên Tống ma mới yên tâm, cười nói: "Làm ta sợ hết hồn, còn tưởng rằng có người gan to bằng trời, dám ức hϊếp cô nương nữa chứ. Nhưng đang yên đang lành, sao cô nương lại đau buồn vậy?"
Hứa Tú Ninh đương nhiên không thể nói thật, bèn nói: "Bởi vì ta nhớ Tống ma ma đó."
Tống ma ma nghe vậy, trong lòng rất cảm động.
Cô nương nhà bà, tướng mạo xinh đẹp số một. Con người cũng hồn nhiên lương thiện. Mặc dù ngoại tổ phụ và phụ thân đều là quan lớn đương triều, đi ra ngoài có ai không phải xem trọng nàng một chút? Nhưng xưa nay nàng không ỷ thế hϊếp người, lại còn thích giúp người. Miệng cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/268801/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.