Cô nương mười ba mười bốn tuổi đi ở phía trước, mặc một bộ áp kẹp màu vàng nhạt, cổ áo và ống tay áo thêu hoa mai, dung mạo thanh nhã tú lệ! Đi theo nàng ta là người mặc bộ đồ màu xanh theo kiểu nha hoàn. Đây là con gái của đệ đệ ruột lão gia, tên là Hứa Tú Oánh. Bởi vì nội tổ mẫu và phụ mẫu ở quê đều lần lượt chết đi, tháng chạp năm ngoái dẫn theo đệ đệ, từ phủ Thường Châu lên Kinh tìm Đại bá là lão gia nhà này. Mặc Lan, Họa Cầm và Họa Bình đều uốn gối hành lễ với Hứa Tú Oánh, gọi nàng ta là Nhị cô nương. Lão gia và phu nhân đối xử rất tốt với vị chất nữ đến đây tìm nơi nương tựa này. Nàng ta vừa đến đã được dặn gọi nàng ta là Nhị cô nương, con gái ruột của họ lại là Tam cô nương. Nhưng nha hoàn vú già Hứa phủ vẫn quen gọi Hứa Tú Ninh là cô nương. Hứa Tú Oánh mỉm cười, bảo bọn họ không cần đa lễ đồng thời lại tới kéo tay Hứa Tú Ninh, cười dịu dàng: "Biết muội muội nhiễm phong hàn còn chưa khỏe, tỷ đang muốn đi thăm muội đây, không ngờ lại gặp muội ở nơi này. Muội muội muốn đi đâu hả?" Hứa Tú Ninh nhìn nàng ta, khẽ mím môi, không nói gì. Trước kia nàng thật sự rất thích vị đường tỷ này, thường xuyên chơi với nàng ta, có cái gì tốt cũng chia cho nàng ta một phần. Nhưng sau khi nàng gả cho Lăng Hằng, có lần Lăng Hằng và nàng về nhà ngoại, nàng nghe được bọn họ trốn sau núi giả nói chuyện, mới biết trước kia Lăng Hằng và Hứa Tú Oánh lại có một đoạn tình cảm. Lúc đó, nàng mới nhận ra Lăng Hằng là một người rất đa tình, hễ là nữ tử xinh đẹp là hắn thích, không kiềm chế được đi chọc ghẹo đối phương. Vậy mà nàng lại thích một người như thế, thật sự là muốn đau lòng cũng không có cách nào đau lòng. Dù sao vị hôn phu này là chính nàng lựa chọn. Ban đầu nàng cũng không trách Hứa Tú Oánh, người như Lăng Hằng, gia thế tướng mạo đều rất tốt, đặt biệt là đôi mắt đào hoa, vừa nhìn là biết rất đa tình, lại biết nói lời ngon ngọt. Nếu hắn thật sự muốn theo đuổi một cô nương, sẽ có rất ít người không động lòng. Nhưng Hứa Tú Ninh nhớ, ban đầu Lăng Hằng theo đuổi nàng, nói cưới nàng, thật ra nàng rất do dự. Bởi vì nàng biết mình và Lục Đình Tuyên có hôn ước, chàng cũng đối xử rất tốt với nàng, nàng không muốn từ hôn cho lắm. Vậy mà lúc ấy Hứa Tú Oánh lại thuyết phục nàng, con người chỉ sống có một lần, nhất định phải ở bên người mình thích thì mới vui vẻ được. Còn nói với nàng, khoảng thời gian trước nàng ta đến vùng ngoại ô đạp thanh[1], nhìn thấy Lục Đình Tuyên và nữ nhi nhà Quách Tế Tửu cũng ở đó du ngoạn. Lời nói và cử chỉ của hai người bọn họ trông có vẻ rất thân mật, chỉ sợ trong lòng Lục Đình Tuyên rất thích vị Quách cô nương đó. Hắn đã không yêu ngươi nữa, ngươi còn muốn ép buộc bản thân gả cho hắn, sống không vui cả đời? [1]Đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh. Lục Đình Tuyên và huynh trưởng Hứa Tú Ninh đều vào học ở Quốc Tử Giám, Quách Tế Tửu rất thích hai người bọn họ, bảo hai người bọn họ là học trò ông thích nhất, thường xuyên gọi đến nhà kiểm tra bài tập. Hứa Tú Ninh cảm thấy thú vị nên cũng đi theo một lần. Lần đó nàng gặp được nữ nhi Quách Tế Tửu - Quách Cẩn Dao, tài nữ trứ danh Kinh Thành. Tướng mạo rất thanh tú, đoan trang, cộng thêm giữa lông mày nàng ấy có một loại khí chất của người có tri thức, vừa nhìn là biết rất tao nhã. Lúc Lục Đình Tuyên nói chuyện với nàng ấy đều rất nho nhã lễ độ. Nhưng chàng chưa từng như vậy ở trước mặt nàng lần nào. Cho nên lúc đó nghe Hứa Tú Oánh nói vậy, Hứa Tú Ninh lập tức tin tưởng. Trong lòng tin chắc rằng Lục Đình Tuyên thích cô nương như Quách Cẩn Dao. Nếu chàng cũng không thích nàng, vậy hai người cần gì phải vì quyết định của cha mẹ mà ở với nhau cả đời? Màn đêm buông xuống cũng là lúc nàng xúc động cầm lược và hoa tai bạch ngọc đi tìm Lục Đình Tuyên từ hôn. Hứa Tú Ninh chỉ không rõ, nếu lúc trước trong lòng Hứa Tú Oánh thích Lăng Hằng, sao lại còn thuyết phục nàng gả cho Lăng Hằng? Rốt cuộc trong lòng Hứa Tú Oánh có ý đồ gì? Hứa Tú Ninh không phải là người rất thông minh, nàng không nghĩ ra nguyên nhân trong chuyện này. Bởi vì từ tấm bé đã được phụ mẫu huynh trưởng chở che quá đáng, cho nên nàng cũng không hiểu rõ sự nham hiểm và thâm độc của lòng người. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bây giờ nàng nhìn thấy Hứa Tú Oánh trong lòng liền không thoải mái. Thế là nàng lập tức rút tay mình ra khỏi tay nàng ta, lạnh nhạt nói: "Ta đi thăm cha mẹ và đại ca của ta." Vẻ mặt Hứa Tú Oánh hơi cứng ngắc. Đường muội này của nàng ta chính là như vậy. Vui hay không vui, thích hay không thích, tất cả đều hiện rõ trên mặt, xưa nay không biết giấu diếm. Có lẽ là khinh thường giấu diếm. Chỉ có người lớn lên trong sự nuông chiều mới có thể sống theo ý mình, muốn thế nào thì làm thế nấy. Cùng là con gái Hứa gia, nhưng Hứa Tú Ninh có phụ thân là Hộ bộ tả thị lang, mẫu thân là con gái Triêu Nội các thủ phụ, gia thế hiển hách, đi ra ngoài người ta cũng phải nhường nhịn nàng. Nàng còn có một đại ca rất yêu thương nàng, và vị hôn phu một lòng một dạ với nàng, sau này sẽ được phong hầu, làm Nội các thủ phụ... Nhưng còn nàng ta, cha mẹ không có một chút quyền thế không nói, còn là hai con người ngu ngốc, lại chết sớm, không để lại cho nàng ta thứ gia sản gì. Nàng ta đành phải dẫn đệ đệ tới tìm Đại bá nương tựa. Rõ ràng kiếp trước nàng ta vất vả lắm mới nhìn thấy Hứa Tú Ninh chết, trong lòng đang cảm thấy vui sướng, nhưng vì sao ông trời lại để nàng ta mở mắt trở lại năm mười bốn tuổi? Bây giờ Hứa Tú Ninh vẫn thanh tú động lòng người đứng trước mặt nàng ta. Còn tùy hứng cau có với nàng ta nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]