Hứa Tú Ninh ở ngoài cửa kêu rất nhiều tiếng Lục ca ca, nhưng Lục Đình Tuyên vẫn không trả lời. 
Mặc Lan vừa mới chạy tới, dịu dàng khuyên lơn: "Có lẽ là Lục thiếu gia ngủ quá sâu, không nghe được tiếng kêu của cô nương. Nếu ngài nghe được, sao lại không ra mở cửa gặp cô nương? Theo ý nô tỳ, chúng ta vẫn nên về trước đi, chờ Lục thiếu gia tỉnh lại rồi tới. Đến lúc đó chỉ sợ Lục thiếu gia biết ngài đã qua tìm, sẽ lập tức đi tìm ngài thì sao." 
Mặc dù thời gian Lục Đình Tuyên đến Hứa phủ không dài nhưng họ cũng thấy được chàng đối xử với Hứa Tú Ninh rất tốt, tuyệt đối không cố ý không gặp nàng. Cho nên Mặc Lan mới nói vậy. 
Thấy Hứa Tú Ninh không đi, Mặc Lan lại tiếp tục mềm mỏng khuyên nhủ: "Lão gia phu nhân rất lo cho ngài đó ạ. 
 Vừa nãy nô tỳ qua nhà chính, lão gia và phu nhân hỏi kỹ càng bữa tối hôm qua ngài đã ăn bao nhiêu cơm, ăn món gì. 
 Còn hỏi đêm hôm qua ngài tỉnh mấy lần, ho mấy tiếng. Bệnh phong hàn của ngài mới khá hơn được chút, bây giờ đứng ở đây hứng gió, nếu như trở nặng, chẳng phải lão gia và phu nhân cũng sẽ lo lắng đến nỗi ăn cơm không vô sao? Ngay cả Lục thiếu gia cũng sẽ áy náy trong lòng. Chúng ta vẫn nên về trước đi ạ." 
Hứa Tú Ninh cũng không nghĩ Lục Đình Tuyên đang cố ý trốn tránh không gặp nàng, suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Mặc Lan nói quả là rất đúng, bèn nhìn cánh cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/268798/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.