“Ăn ngon như vậy?”
“Cũng không. Anh nếm thử?” Lạc Thư đưa que kem đến bên miệng Lâm Tĩnh Minh, cậu ăn kem đều thích liếm hết từ trên xuống dưới, cũng không để ý đến Lâm Tĩnh Minh có thích hay không.
Lâm Tĩnh Minh liền cắn một miếng rồi lắc lắc đầu: “Hơi lạnh, thời tiết trở lạnh rồi, về sau đừng ăn, nếu không sẽ đau bụng”.
Lạc Thư vừa mút kem ậm ừ trả lời, cũng không rõ là đồng ý hay chỉ là tỏ vẻ đã nghe được.
“Lạc Lạc, chúng ta ra ngồi ghế bên hồ đi”. Lâm Tĩnh Minh nhìn về phía trước nói.
“Tốt”. Dù sao vẫn chưa đến giờ ăn cơm chiều, Lạc Thư kì thật rất muốn cọ bữa tối rồi mới về, chỉ là sợ bị mẹ mắng nên cuối cùng từ bỏ.
Ngồi sau, Lạc Thư nhìn tòa nhà hình tháp đối diện bê hồ, đung đưa hai chân, hưởng thụ gió mát từ hồ thổi đến. Qua một lúc lâu, Lâm Tĩnh Minh mới mở miệng.
“Lạc Lạc, hôm đó không phải anh cố ý không muốn tìm em, mỗi lần đi cùng mẹ anh không thể nào tỏ ra vui vẻ được, Tôn Thắng Siêu cũng sợ những lúc anh như vậy cho nên anh không muốn em nhìn thấy anh như vậy. Mẹ muốn anh về ở cùng. Anh cũng không muốn phải ra nước ngoài, anh thích ở đây, ở đây có em, có gia gia… Trước kia anh không thích nói chuyện, nhưng anh biết như thế là không tốt nên anh đang chậm rãi sửa đổi”.
Lạc Thư đã sớm nghiêng đầu nhìn Lâm Tĩnh Minh, trong lòng anh có vẻ u sầu, là loại ưu thương không nên xuất hiện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phien-nhien/4241/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.