Buổi tối tôi bị tiếng đồng hồ báo thức do Lạc Lạc đặt gọi dậy.
Hôm nay tôi đi cùng một ông cụ đi nước ngoài phỏng vấn trở về, lại bắt đầu đau đầu, Lạc Lạc hỏi cô Tần, cũng quy định thời gian uống thuốc mỗi ngày.
Nhìn người trong lòng cảm giác giống như sắp tỉnh, tôi lập tức tắt đồng hồ báo thức, giống như thường lui tới lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng em, em chỉ xoay người cọ ngực tôi một lát lại tiếp tục đi ngủ.
Người trong lòng mặc dù qua rất nhiều năm nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, không giống tôi, bọn họ nói tôi càng lớn mặt lại càng giống mặt than. Nhưng tôi không cảm thấy như thế, ít nhất lúc ở cùng Lạc Lạc tôi luôn sẽ cười.
Đôi khi tôi nghĩ, đời này có thể cùng một người như thế cùng nhau sống suốt quãng đời còn lại sẽ hạnh phúc tới mức nào, nhưng là không phải chính vì như thế nên tôi mới lo được lo mất sao?
Lạc Lạc không biết nỗi lo lắng của tôi, đương nhiên cũng là vì tôi ngượng ngùng khi phải nói ra điều ấy, cảm giác mình không khác gì thiếu nữ hoài xuân, chừng này tuổi rồi quá dọa người.
Loại cảm giác này cũng không thường có, nhưng cuối cùng lâu lâu cũng sẽ hiện ra, tôi vẫn không nhớ nổi ban đầu như thế nào, sau này Lạc Lạc nhắc nhở mới nhớ tới.
Lạc Lạc sợ nhìn phim kinh dị, nhưng đến chết em cũng không thừa nhận, rất nhiều chuyện cũng là như thế, ngoan cố đầy đáng yêu. Có một ngày em không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phien-nhien/2794704/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.