“Phải đi về sao?” Ô Mai Mai vẫn chỉ nhìn Lạc Thư nói.
“Jasmine, không cần lãnh đạm như vậy nha –”
Người cao cao kia là quản lý nơi này, gã ôm lấy vai Ô Mai Mai, nhiệt tình nói: “Hôm nay Ngô thiếu đến đây đó, đừng trách anh không nhắc em, Ngô thiếu hình như chưa quên em đâu!”
“Ngô Hạo?”
“Em trai cũng biết Ngô thiếu sao?” Chủ nhiệm kì thật vẫn nhìn Lạc Thư, so sánh đứa nhỏ này với những đứa nhỏ ở trong này cao hơn không chỉ một bậc. Tuổi tăng lên hình dáng của Lạc Thư cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước, thêm vài phần khỏe khoắn hơn cho khuôn mặt tinh xảo xinh xắn lúc nhỏ, hiện giờ sẽ không có người nhận nhầm cậu là con gái, nhưng không thể phủ nhận cậu vẫn là một bé trai xinh đẹp.
Đối với tình huống này, Lạc Thư cảm giác vẫn là rời đi tốt hơn. Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, mọi người trong phòng bắt đầu trở nên bận bịu, xem ra là đến giờ làm việc.
Chủ nhiệm vừa thấy Lạc Thư và Trịnh Vĩ liền biết không phải là con nhà bình thường, càng không có khả năng đến đây chơi. Xem mặt mũi Ô Mai Mai cũng không quản chuyện bọn họ đi vào, Ô Mai Mai dù sao cũng từng cùng Ngô Hạo một thời gian dài.
Trở lại theo đường cũ, lẽ ra mọi chuyện vốn nên kết thúc ở đó, đường Ô Mai Mai đi vào là đường chuyên dụng cho nhân viên, khách hàng cũng không đi. Nhưng oan gia ngõ hẹp, Mục Minh Hiên đi tìm wc, wc không tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phien-nhien/2794661/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.