Xa xỉ, rất xa xỉ! Lạc Thư phẫn nộ.
“Lạc Lạc, nếu về sau học buổi tối em có thể ở lại đây ngủ, anh sẽ nói với cô, áp lực học tập trong trường cũng sẽ càng ngày càng lớn, trong nhà cách khá xa, cô và anh đều không an tâm.” Lâm Tĩnh Minh nói, anh càng ngày càng thành thạo trong việc dàn xếp những việc mà mình cho rằng sẽ có lợi đến mình và Lạc Thư, thường thường khiến cho đương sự Lạc Thư chỉ biết cắn răng chịu đựng.
“Thì sao?”
“Cho nên bàn chải khăn mặt anh đều mang theo 2 bộ, về sau em ở lại đây không cần phải mua.” Lâm Tĩnh Minh vừa dọn dẹp vừa nói.
“Hừ, em thấy bác quản lý kí túc nhìn em rất độc ác, chắc gì em đã vào được.” Đây là một kỹ năng vốn có của quản lý kí túc xá – cặp mắt nhìn như bình thường kia có thể nhớ rõ hàng trăm người ở trong kí túc. Mỗi khi tóm được một kẻ ngoại lai, quản lý sẽ kiêu ngạo không ai sánh bằng.
“Lạc Lạc, em lại quên rồi. Vừa mới ở trên xe không phải anh nói quản lý kí túc xá là bố của chú Lý tài xế sao?”
Có chuyện này? Lạc Thư hoàn toàn không nhớ ra, vậy là tốt rồi, lại nhiều thêm một chỗ hẹn hò cùng Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư từng suy nghĩ chẳng bao lâu nữa mình sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa ở lại đây mấy ngày không ngờ vừa mới khai giảng đã trúng bẫy.
**
Càng ngày càng đoán không ra trong đầu lãnh đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phien-nhien/2794646/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.