Mỗi khi Lâm Tĩnh Minh nói hai chữ “Lại đây”, Lạc Thư đều sẽ cảm giác cả người run lên, kiếp trước Lâm Tĩnh Minh cũng thường nói hai chữ này, đương nhiên, lúc đó đều là thời điểm bình tĩnh trước khi cơn bão đến, nhưng mà hiện tại? Lạc Thư từ ngoài vào trong đều cảm nhận được hai chữ “Dâm đãng”.
Ai nói Lâm đại thiếu phúc hắc, đây rõ ràng là muộn tao. Trong đầu Lạc Thư đột nhiên hiện ra hình ảnh Lâm Tĩnh Minh mặc trang phục vũ công Ấn Độ, hai chân thon dài giơ lên linh hoạt như hai cánh tay mời gọi mình.
Nuốt nước miếng, chỉ có điều bụng Lâm Tĩnh Minh quá bằng phẳng, không giống với vũ công múa bụng, có lẽ về sau hơn 40 tuổi mập ra mới giống được. Lạc Thư vừa tiến lên vừa yy trong đầu, chỉ là Lâm Tĩnh Minh không chịu tỏ vẻ phong tình lâu lắm, coi Lạc Thư như trẻ con nhanh chóng ôm lấy cậu, sau đó nhắm mắt đi ngủ.
Lạc Thư mở to hai mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh đầy vô tội, chờ đến khi Lâm Tĩnh Minh cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Lạc Thư có người xem, lập tức vờ tủi thân.
Đại gia, ngài chọt em vậy em ngủ được sao? Lạc Thư dùng mắt lên án, ngoài miệng lại nói: “Sáng anh chào cờ không nói làm gì, em là con trai cũng hiểu được, nhưng buổi tối là lại làm sao, con gái người ta cũng nhiều nhất 7 ngày, đúng là không bình thường.”
Lạc Thư phát hiện từ khi lớn tuổi mình đã lâu không ghét bỏ Lâm tiểu tử, nếu có cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phien-nhien/2794642/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.