Nửa năm này Hà Bồi gầy không ít, lão ba cậu ta cũng không tránh được. Nhưng người ta gầy là do làm việc mệt, buôn bán lời lãi rất nhiều. Thịt mỡ của hai cha con phỏng chừng đều chạy đến bác gái cả, Tiền Tuệ vóc dáng vốn không cao, hiện giờ có thịt mỡ đắp vào, cả ngày đeo vòng vàng hoa tai vàng lắc lư quanh thôn, chỉ sợ người trong thôn không biết nhà mình có tiền.
Xem như bác cả có chút lương tâm, hơn một năm nay buôn bán dành ra một chút tiền lời để sửa nhà, lúc cậu trẻ đề ra việc sửa sang lại phòng ốc cho bà ngoại cũng đồng ý đưa ra một phần xem như trợ cấp, dù sao phòng ở là hai cụ ở. Nhưng chỉ nói để đó cũng chưa làm, ai cũng không biết cuối cùng có thể đưa cho thật không. Chỉ có bà ngoại biết chuyện này vui vẻ rất nhiều, từ ngày con trưởng kết hôn có con sau nhà ba người cũng không ở lại ăn tết cùng nữa, Lạc Thư bà ngoại vẫn hy vọng các con mình đều có thể cùng nhau đón mừng năm mới, nhớ tới rất nhiều năm trước trong nhà còn nghèo, đến tết mới có trứng gà ăn, khi đó mỗi đứa chỉ ăn được một thìa, tuy rằng thiếu thốn nhưng rất hạnh phúc. Nhưng là vì sao có điều kiện hơn lại bắt đầu trở nên xa lạ?
Trực giác cho biết, Hà Bồi xuất hiện nhất định sẽ không có việc tốt gì, nghe mẹ cậu nói thành tích của Hà Bồi vẫn luôn ở cuối. Sẽ không phải là tìm thấy dép lê đi hồi trước ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phien-nhien/2794632/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.