Bạch Lạc Sơn đứng yên bất động nhìn theo bóng dáng Trần Phóng, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi người anh một giây nào.
Hơi men chất như nước cất không ngừng xông lên não, Trần Phóng đã tự chuốc mình say đến không phân nỗi đông - Tây - nam - Bắc . Chăng hiểu anh lôi đâu ra cái niềm tin to lớn đến mức buông lỏng cảnh giác mà chén tạc chén thù cùng Bạch Lạc Sơn đến vô cùng vui vẻ.
Mí mắt nặng trĩu như đeo chì ,giờ đây
anh chỉ muốn lăn ra đâu đó mà ngủ thôi , đường về phòng có vẻ quá xa vời vào lúc này. Cả người cứ xiu xiu vẹo vẹo không tài nào đi thẳng được , anh dựa vào bức tường lạnh băng lần mò từng bước đi. Mọi thứ trống rỗng rồi phút chốc bỗng quay cuồng, điều cuối cùng anh còn cảm nhận được chính là một bờ vai dài rộng và ấm áp lạ kỳ. Nó khiến anh an tâm đến mức buông bỏ mọi thứ chìm vào bóng đêm.
Nhìn người kia đã say đến ngã trái ngã phải bộ dạng đáng yêu không nói thành lời , Bạch Lạc Sơn cảm thấy lòng mình rạo lực một cách kỳ lạ, bước đi trong vô thức đến bên cạnh vừa kịp lúc đỡ lấy cả người Trần Phóng đã say mèm đến vô lực chống đỡ . Nhanh chóng ôm ngang người ai đó lên liền hai bước gọp làm một mà đi nhanh về phòng.
Bạch Lạc Sơn nhẹ nhàng đặt người lên giường ,giúp anh cởi giày rồi đắp chăn cẩn thận. Sau đó ..... bộ dáng ngủ cực ngoan ngoãn của Trần Phóng cứ thế từng chút một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-nhan-co-giap/1603283/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.