Chương trước
Chương sau
“Ngu ngốc, không phải lỗi của anh, đó là vấn đề của tôi.” La Tố thấy biểutình của Tư Lôi Tạp như vậy, nhịn không được mỉm cười, nam nhân nàychính là vậy, luôn xin lỗi cậu, rõ ràng người sai là cậu.
“Khôngai có thể hoàn toàn hiểu rõ một người khác, cho dù hai người yêu nhaucũng vậy.” La Tố vừa nói ra lời này, Tư Lôi Tạp ngẩng đầu lên, tốc độcực nhanh, cứ như cự lang vui sướng lắc lắc đuôi vậy, bởi vì nam nhânbuồn tao nào đó mẫn cảm bắt được hai chữ ‘yêu nhau’…
“Tốt lắm,anh có đem nhẫn theo không?” La Tố thình lình hỏi tới vấn đề này làm TưLôi Tạp nhíu mày, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Hoa…”
La Tố đầutiên khiếp sợ một chút, tiếp đó khóe miệng nhịn không được nhếch lên:“Không phải bảo anh cầu hôn, anh đã cầu hôn rồi mà, không phải sao?”
“…” Tuy Tư Lôi Tạp vẫn nghi hoặc nhưng vẫn đưa ra chiếc nhẫn lần trước LaTố trả cho anh, lúc đặt nhẫn vào lòng bàn tay La Tố, biểu tình Tư LôiTạp giống như mình vừa hoàn thành một nghi thức rất quan trọng.
“Nhẫn, tôi nhận.” La Tố nhận nhẫn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay: “Kì thậttôi còn thiếu một vị áp trại phu nhân, bất quá yêu cầu của tôi rất cao,ít nhất phải để khế ước thú ở nơi này ăn uống no đủ, còn bảo hộ chúng nó không bị ngoại giới quấy rầy, chờ ngày nào đó anh làm được điều này,tôi sẽ nhận lời cầu hôn, thế nào? Trước đó, tôi sẽ thay anh tạm thời giữ lại vị trí này.”
Tuy lời La Tố thực hàm xúc, nhưng Tư Lôi Tạpvẫn hiểu được ý tứ của cậu, chỉ cần đạt được địa vị đủ cao ở liên minh,anh có thể bảo hộ La Tố, bảo hộ khế ước thú, thậm chí bảo hộ tất cảnhững người quan trọng của anh, từ lúc xa cách La Tố anh đã có ý niệmnày trong đầu.”
“Hảo.” Đó là tiếng nói trầm thấp mà thuần hậu, có cảm giác kiên định hàm xúc, Tư Lôi Tạp chăm chú nhìn La Tố, đôi ngươidần chuyển thâm, quá khứ mười mấy năm qua anh chưa bao giờ có dục vọngvà dã tâm mạnh liệt như vậy, nếu đây là cái giá anh phải trả để ở cùngLa Tố thì anh nguyện gánh vác hết thảy.
“Như vậy khế ước thành giao, có lưu lại ăn cơm tối không?”
Tư Lôi Tạp nghe vậy, trầm mặc gật gật đầu.
“Muốn ăn gì?” La Tố mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, từ khi liên minh tàitrợ tài chính cho Bắc Ngoại Sâm, La Tố cũng không cần uống dịch dinhdưỡng nữa, quét một vòng tủ lạnh, La Tố phát hiện chỉ còn cà chua, trứng cùng vài bịch lạp xưởng.
Tư Lôi Tạp im lặng đi tới sau lưng LaTố, định trổ tài nấu ăn, bất quá lúc Tư Lôi Tạp định bắt tay lấy nguyênliệu La Tố dùng cơ thể che tủ lạnh lại: “Không muốn nếm thử tay nghề của tôi à?”
“…” Trầm mặc một lúc lâu, Tư Lôi Tạp trở về chỗ ngồi của mình, im lặng ngồi xuống. Dáng ngồi của Tư Lôi Tạp thực tiêu chuẩn, cho dù sau lưng có chỗ dựa nhưng Tư Lôi Tạp vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, rất có tác phong nghiêm cẩn của quân nhân.
Lúc La Tố nấu cơm, tầmmắt Tư Lôi Tạp vẫn di động theo cậu, lúc La Tố làm rơi vỏ trứng vàotrong bát, khóe miệng Tư Lôi Tạp hơi mấp máy vài cái, nhưng cuối cùngvẫn bảo trì trầm mặc, không nhẫn tâm đả kích sự tích cực của La Tố.
Kì thật La Tố làm món ăn rất đơn giản, chính là trứng chiên, thuận tiệnnói luôn, Bắc Ngoại Sâm vẫn chưa tiến cử người máy trù phòng, nếu có thì tuyệt đối không thấy được hình ảnh La Tố tự tay xuống bếp.
La Tố dựa theo nhận thức của mình, bỏ gia vị không sai biệt lắm mới múc trứng ra dĩa, bưng lên bàn. Không thể không nói bàn đồ ăn này cũng không tồi, ít nhất trứng vẫn có màu vàng ươm, không bị cháy xém, đương nhiên điềukiện tiên quyết là phải xem nhẹ số vỏ trứng lẫn trong đó. Cơm trước đóđã nấu xong, vì thế không cần chuẩn bị, về phần lạp xưởng cũng không cần chế biến vì nó vốn đã được làm chín sẵn, chỉ cần mở ra ăn thôi.
Dọn bàn xong, La Tố bới cho mình và Tư Lôi Tạp một chén cơm, bởi vì cậukhông ăn được thịt nên tất cả lạp xưởng đều uy cho Tư Lôi Tạp.
“Thế nào?” La Tố thấy Tư Lôi Tạp dùng đũa gắp một miếng trứng chiên bỏ vào miệng, có chút tò mò anh sẽ đánh giá thế nào.
“Ngon lắm.” Vẫn là âm thanh trầm thấp như trước, phối hợp với biểu tìnhnghiêm cẩn của anh làm La Tố cảm thấy những lời này không thuyết phụcchút nào, nhưng đó đúng là đáp án nam nhân này sẽ nói lúc này.
La Tố thử ăn một ngụm, hương vị cũng vừa phải, bất quá cậu ăn phải vỏtrứng, quả nhiên không thể so sánh với Tư Lôi Tạp sao? Vì sao cậu có cảm giác thất bại a?
Tốc độ ăn cơm của Tư Lôi Tạp và La Tố rấtnhanh, Tư Lôi Tạp ăn không ít, chẳng những giải quyết hết lạp xưởng,thậm chí còn diệt hết cả dĩa trứng chiên, điều này làm khóe miệng La Tốnhếch lên vài phân, dù sao thành quả lao động của mình được người ta ănhết cũng là một chuyện rất vui sướng.
Công tác rửa chén do Tư Lôi Tạp hoàn thành, không biết có bị ảo giác hay không, La Tố phát hiện TưLôi Tạp đặc biệt thích tẩy rửa này nọ, điều này làm cậu có chút khônghiểu nổi, chẳng lẽ quân đội làm Tư Lôi Tạp có bóng ma tâm lý nào đó?
“Thời gian không còn sớm.” La Tố ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao nói.
“Ân.” Tư Lôi Tạp đáp nhẹ một tiếng, sau đó hai người lại lâm vào trầm mặc,bọn họ cũng biết có lẽ sắp đến lúc phải chia xa, đây có lẽ là lần xacách lâu nhất trong cuộc đời bọn họ, có lẽ là 5 năm, 10 năm, không aicam đoan cuộc sống này sẽ không phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốnnào.
Sau một khoảng trầm mặc thật lâu, Tư Lôi Tạp đột nhiên mở miệng: “Từ mắt tôi, em thấy được gì?”
Một giây này, hai mắt La Tố đột nhiên co rút, cậu theo bản năng nhìn vềphía đôi ngươi thâm xám của Tư Lôi Tạp, ngay sau đó La Tố dường như hiểu ra gì đó, cười khẽ: “Tôi rốt cuộc biết… vì sao tôi lại thích anh đếnvậy.”
“Vì sao?” Tư Lôi Tạp cũng không trầm mặc như trước, anh nhìn sâu vào La Tố.
“Bí mật.” La Tố không nói, có một số việc cậu không thể giải thích, nhưng cậu tin một ngày nào đó… Tư Lôi Tạp sẽ hiểu.
Lúc chia tay, La Tố cho Tư Lôi Tạp một nụ hôn, đó là một nụ hôn dài, bấtquá không chứa đựng bất cứ dục vọng gì, chỉ thuần thúy đến mức thànhkính, giống như nụ hôn đó bao hàm tất cả chờ mong cùng tình cảm.
“Một yêu cầu cuối cùng được chứ?” La Tố ngẩng đầu nói: “Tôi muốn nhìn hình thú của anh một chút.”
Tư Lôi Tạp gật gật đầu, nhanh chóng biến thành hình lang, La Tố nhìn cựlang màu xám quen thuộc trước mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lênmiệng cự lang: “Quả nhiên tôi vẫn thích dạng này của anh hơn.”
Cự lang vốn đang vui vẻ lắc lư cái đuôi liền cụp xuống, nội tâm Tư Lôi Tạp lúc này thực phức tạp, anh không biết nên dùng biểu tình thế nào để ứng đối khi bị đánh bại bởi chính hình thú của mình.
Tư Lôi Tạp lykhai, chỉ dùng hình người rời đi, lí do vì La Tố không muốn nhìn thấy cự lang biến mất trước mặt mình, bởi vì nó làm cậu có cảm giác lại mất đi A Lại.
Bắc Ngoại Sâm một lần nữa khôi phục bình tĩnh, màn đêm tĩnh lặng, bóng cây loang lổ, La Tố siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, không biết lần sau gặp lại, Tư Lôi Tạp có bộ dáng gì đây? Trong đầu LaTố không khỏi hiện ra một lão lang già bất động, đồ sồ nằm sấp trên bãicỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu. La Tố nhịn không được cười khẽ, Tư LôiTạp đúng là, quả nhiên bất luận bao nhiêu năm nữa vẫn cái dạng này màthôi.
Hôm sau, lúc La Tố đi thu quần áo thì phát hiện thiếu mộtcái quần lót, bất quá cậu cũng không để ý, chỉ nghĩ là bị gió thổi bay.Thẳng đến rất lâu về sau, lúc La Tố chiếc hộp sắt bảo bối của nam nhânbuồn tao kia mới hiểu được những thứ cậu đánh bất chạy đi đâu, thế mớinói… có đôi khi chân tướng thực sự làm người ta dở khóc dở cười.
Mấy ngày nay, La Tố còn nhín chút thời gian gặp Ngải Địch một lần, đươngnhiên là gặp ở Bắc Ngoại Sâm, nghĩ lại đã một đoạn thời gian rất dàikhông về nhà, có một chuyện cậu muốn xác nhận.
“Ngải Lộ thế nào rồi?” La Tố hỏi.
“Đã xuất hiện.”
“Vậy sao?” La Tố không hỏi tiếp vấn đề này, với tính cách của Ngải Lộ, nếubiết cậu không bao giờ về nhà nữa có lẽ sẽ cao hứng nguyền rủa cậu cảđời này chết ở Bắc Ngoại Sâm, bởi vì nếu vậy sẽ không có người cướp đisự chú ý của Mễ Duy nữa, có lẽ đây là kết cục tốt nhất, cậu vốn khôngphải đứa con thực sự của Mễ Duy, cũng chưa từng có ý dành những thứ đóvới Ngải Lộ.
“Kì thực có chuyện tôi vẫn rất để ý.” La Tố rốt cuộc nói ra mục đích thực sự của mình: “Là khế ước thú trong cơ thể anh.”
“…”
“Tuy không biết nguyên nhân nhưng có lẽ tôi có thể tách hai người ra.”
La Tố không nói tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn Ngải Địch, cậu biết Ngải Địchhiểu được ý mình. Sau một lúc lâu, Ngải Địch rốt cuộc mở miệng, biểutình vẫn bất biến như trước, ngay cả âm thanh cũng không có chút phậpphồng nào: “Không cần.”
Nói thực ra La Tố cũng không ngoài ý muốn khi nghe thấy đáp án này, nếu cậu là Ngải Địch cậu cũng chọn lựa cựtuyệt, đã quen với thế giới trắng đen, nếu một ngày nào đó nó đột nhiênbiến thành màu sắc rực rỡ, có lẽ cũng không phải một loại hạnh phúc.
“Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh.” La Tố đứng dậy: “Nếu có gì cần tôi hỗ trợ, có thể tới tìm bất cứ lúc nào.”
Đây là lời Ngải Địch từng nói với cậu trước kia, thật không ngờ có một ngày cậu có cơ hội trả lại nó cho anh, tuy thế trước La Tố chưa từng có anhem, bất quá nếu có, cậu cảm thấy nên giống như Ngải Địch vậy.
“Tôi đi.” La Tố đưa tay bảo huyễn nhãn thú tới, định để chúng nó đưa Ngải Địch ra ngoài.
Ngải Địch cũng đứng lên, mặt không chút thay đổi gật đầu với La Tố, trướckhi đi, Ngải Địch đột nhiên mở miệng: “Tôi chưa từng cảm thấy như vậykhông tốt.”
La Tố giật mình một lát, lập tức cười khẽ: “Tôi cũngchưa từng cảm thấy anh là người máy vô huyết vô lệ, nói thực, có ca canhư anh tôi thực sự an tâm.”
La Tố cũng không nói dối, lúc banđầu tới thế giới này, đối mặt với Ngải Lộ và những chuyện trong nhà, nếu không phải có một ca ca như Ngải Địch, chỉ sợ còn gặp phải nhiều chuyện phiền toái hơn nữa, tình cảnh cũng tệ hơn.
“Cám ơn.” Gương mặtNgải Địch vẫn không có chút biểu tình, ngay cả con ngươi xanh biếc cũngkhông có tý gợn sóng, tạm biệt La Tố xong liền rời đi.
Giải quyết xong chuyện Ngải Địch, La Tố đem thể xác và tinh thần tất cả nhập tâmvào sự phát triển Bắc Ngoại Sâm, có câu nói gì nhỉ? Thân là Sơn Vương,không thể còn thua kém hơn cả áp trại phu nhân đúng không? Chờ đến lúcTư Lôi Tạp nhận lời mời ‘áp trại phu nhân’, cậu nhất định phải để anhnhìn thấy một Bắc Ngoại Sâm khác biệt!
Một vương quốc khế ước thú độc lập với liên minh, phát triển nhanh chóng, thực lực cường đại đủ để chống lại hết thảy ngoại giới!
***
Năm năm sau——Bắc Ngoại Sâm.
“Chủ nhân, sao Tiểu Phấn không thể ra ngoài? Nơi này không có kẻ cơ bắp,thực nhàm chán a!” Một đứa bé tóc ngắn màu hồng nhạt túm lấy ống quần La Tố, rất có khí thế La Tố không đáp ứng bé sẽ không buông tay.
“Tiểu Phấn tránh ra nào, ta có chuyện quan trọng nói với chủ nhân, chủ nhân!Tiểu Hoàng đại nhân lại đi trêu chọc thôn phệ thú rồi, A Phệ lần này tức tới phát điên rồi, nói dù thế nào cũng phải nuốt chết Tiểu Hoàng, chủnhân mau đi cứu Tiểu Hoàng a!”
La Tố ngồi trên ghế, quần áo cậukhông ngừng bị người ta, không, phải nói là khế ước thú lôi kéo, làm cậu lúc này có vẻ chật vật không chịu nổi.
“Còn nhớ chế độ quản líchúng ta đã đặt ra không? Tiểu Phấn, mau tới cục quản lý đối ngoại xinphép đi, về phần Tiểu Hoàng tôi sẽ giải quyết.” Thật vất vả đuổi haingười đi, chính là phía sau vẫn còn một đoàn người ập tới, La Tố thựcđau đầu a, rõ ràng có rất nhiều vấn đề có thể dùng lực tinh thần giảiquyết, vì cái gì bọn nhóc này cứ thích chạy tới tìm cậu?
Bận rộnsuốt cả ngày, La Tố thật vất vả mới có cơ hội thở dốc, thuận tiện nóiluôn, căn nhà gỗ lúc xưa không còn là căn nhà nhỏ nữa mà đã trở thànhmột biệt thự. Dưới tình huống Bắc Ngoại Sâm phát triển nhảy vọt, nơi này đã nghiễm nhiên trở thành một liên minh nhỏ năm năm nay đã có 1 phần 5khế ước thú biến thành người, trong đó có cả khế ước thú cấp S, có thểnói trừ bỏ khế ước thú Bắc Ngoại Sâm không hề có gì khác biệt với liênminh.
Liên minh không phải không nghĩ hạ thủ với Bắc Ngoại Sâm,đặc biệt là thực lực khế ước thú Bắc Ngoại Sâm trở thành uy hiếp nghiêmtrọng đối với bọn họ, chính là lúc phát hiện khế ước thú hình người, bất luận chủng loại tất cả đều có năng lực sinh dục thì liên minh liền từbỏ ý niệm đó trong đầu.
Đối với liên minh, vấn đề quan trọng nhất là gì? Chính là giống cái quý hiếm và tỷ lệ sinh sản quá thấp, khế ướcthú hình người xuất hiện không thể nghi ngờ làm bọn họ thấy được tươnglai sáng chói, vì thế liên minh nghĩ hết mọi biện pháp để liên kết vàcưới hỏi, tuy thú nhân liên minh đến Bắc Ngoại Sâm tìm khế ước thú hìnhngười tỷ lệ thành công rất nhỏ, nhưng không phải không có, vì thế giốngđực thú nhân cả liên minh đều điên cuồng, Bắc Ngoại Sâm vốn là một nơinguy hiểm, nhưng hiện giờ nó đối với bọn họ là một nơi thiêng liêng,cùng lúc đó, cái tên La Tố được tất cả mọi người trong liên minh ghikhắc, cái tên La Tố không còn là danh hiệu Kì Lân nữa mà nó là biểutượng của huyền thoại.
Đương nhiên, quan hệ của liên minh và BắcNgoại Sâm vẫn không dịu đi, liên minh vì lợi ích lớn hơn, từng có ý đồcưỡng chế chiếm đoạt khế ước thú hình người, nhưng vì các thành viên cao cấp phản đối cùng đủ nguyên do khác, kế hoạch này vẫn chưa được tiếnhành. Thẳng đến lúc Ước Sắt Tư lên làm Chủ tịch Quốc hội, mà Tư Lôi Tạpngồi ở vị trí Tổng đại tướng quân bộ, quan hệ của liên minh và Bắc Ngoại Sâm mới trở nên mật thiết.
“Chủ nhân, tôi cứu Tiểu Hoàng vềrồi!” Sicily lúc này đã trưởng thành thành một nam nhân đáng tin cậy, nó khiêng Tiểu Hoàng trên vai, tranh công nhếch môi cười thật tươi, chiếcrăng nanh lấp lóe dưới ánh đèn.
“Chết tiệt, mau thả em xuống, cónghe không hả!” Tiểu Hoàng đấm lên lưng Sicily, bộ dáng không cam tâm,Tiểu Hoàng đã có thể thu tai lại, bộ dáng cũng lớn hơn, đã 13 tuổi, bấtquá vì hình dáng trẻ con mũm mĩm nên tuổi thoạt nhìn còn nhỏ hơn.
“Phiền Sicily.” La Tố đã lười hỏi xem Tiểu Hoàng đã xung đột gì với A Phệ, APhệ là thôn phệ thú đầu tiên hóa thành hình người, là khế ước thú cấp S, chỉ số thông minh của A Phệ cực cao, làm A Phệ mất đi lí trí như vậyhiển nhiên là Tiểu Hoàng đã trêu chọc người ta.
“Chủ nhân, người không hỏi em đã làm gì sao?” Tiểu Hoàng chỉ sợ thiên hạ bất loạn hỏi.
“Tôi đại khái cũng đoán được.” La Tố phất phất tay, bảo Sicily mau mang Tiểu Hoàng đi, vài năm nay Sicily đã ở cùng với Tiểu Hoàng nên bình thườnghai người đi đâu cũng dính với nhau.
“Không hổ là chủ nhân! Emnói với vợ A Phệ, kì thực A Phệ ở ngoài có tình nhân, vợ A Phệ liềnchiến tranh lạnh với nó! Người không thấy biểu tình của A Phệ lúc đóđâu, thực buồn cười a…” Tiểu Hoàng ôm bụng cười to, bất quá nó vẫn cònbị khiêng trên vai Sicily nênn cười vài tiếng liền cảm thấy máu dồn lênnão, Sicily thấy vậy không đùa giỡn nữa, bật người thả Tiểu Hoàng xuống, cuối cùng còn xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, sợ bé bị thương.
“…” La Tố trầm mặc vài giây, thản nhiên mở miệng: “Tôi sẽ cỗ vũ A Phệ tìm em báo thù.”
“Chủ nhân, người không thể đối xử với em như vậy! !” Tiểu Hoàng lộ ra biểutình đau khổ, nó rống lớn, đáng tiếc La Tố biết rõ bản tính của nó, cănbản không hề mắc mưu.
La Tố nghiêng người dựa vào sô pha nói: “Thời gian không còn sớm, hai em cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, chủ nhân! Tôi nhất định sẽ hảo hảo nhìn Tiểu Hoàng!” Sicily biết La Tốđã mệt chết, vì thế không để Tiểu Hoàng chiếm thời gian của cậu nửa,khiêng nó lên vai, nhanh chóng rời khỏi phòng.
La Tố khẽ thở dài, cuối cùng cũng an tĩnh, từ lúc nhóm khế ước thú có suy nghĩ cùng chủkiến của mình, việc quản lí bọn nó ngày càng phí nhiều tâm tư, dạy connít quả nhiên không phải chuyện dễ.
Tắm rửa xong, La Tố mở mànhình TV nhìn một lát, trong TV đang phát tin tức, thần trí La Tố đã cóchút lơ đãng, nhưng lúc nghe thấy tên Tư Lôi Tạp thì lập tức thanh tỉnh.
Sau khi người chủ trì giới thiệu, màn hình TV chuyển tới Tư Lôi Tạp, bấtquá hình ảnh cũng không dừng lại quá lâu mà nhanh chóng chuyển qua nhómquan lớn.
Năm năm này Tư Lôi Tạp cũng thành thục hơn, mặc dù đang trên TV nhưng thoạt nhìn vẫn nghiêm túc, trầm mặc như cũ, chính là lạicó thêm cảm giác nội liễm, không nặng nề, áp bách như quá khứ.
“Tổng đại tướng quân bộ liên minh Tư Lôi Tạp ngày 1o tháng này sẽ viếng thămBắc Ngoại Sâm, tức khu hành chính độc lập của khế ước thú, Tư Lôi Tạp và thống lĩnh khu hành chính sẽ tiến hành nghiên cứu vấn đề sinh dục cùngsinh sống của dân chúng, toàn lực xúc tiến quan hệ hảo hữu của hai khuvực.”
Ngày 1o? Chẳng lẽ Tư Lôi Tạp quên gửi văn kiện chính thứcđến thăm? Bất quá… có lẽ ngày đó sẽ xuất hiện ngoài ý muốn cũng khôngchừng. La Tố lấy chiếc nhẫn Tư Lôi Tạp đưa cậu ngày đó, dưới ánh đèn,chiếc nhẫn bạc tỏa quang mang chói mắt.
***
Ngày viếngthăm, La Tố sớm đã chờ ở lối vào Bắc Ngoại Sâm, hiện tại cổng vào đãkhông còn đơn sơ như trước, trải qua khai khá, nơi này chẳng những cóthiết bị giám thị và phòng ngự, còn có không ít khế ước thú hình ngườiđóng quân và trấn thủ.
Nói là viếng thăm nhưng Tư Lôi Tạp khôngmang theo bất cứ người nào, chỉ tới một mình, đây là quy cũ viếng thămdành cho quan viên cao cấp của liên minh, không ai được ngoại lệ.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá chiếu rọi mặt đất mang tới mộttia ấm áp, gió nhẹ vuốt khẽ gò má, đón ánh mặt trời, bóng dáng Tư LôiTạp xuất hiện trong mắt La Tố.
Giờ phút này, khóe môi La Tố rốtcuộc nhếch lên nụ cười ôn nhu nhất cuộc đời này, đưa tay lắc lắc sợi dây chuyền xỏ nhẫn, hơi nhướng mi nói: “Muốn tới chỗ tôi hưởng ứng lệnhtriệu tập áp trại phu nhân sao?”
Bỗng dưng, bóng dáng cao lớnnháy mắt cứng đờ, nhưng giây tiếp đó nhân ảnh biến thành cự lang màuxám, cự lang thả người nhảy tới, dáng người tráng kiện tạo thành mộtđường cong hoàn hảo trên không trung, da lông màu xám cực kì chói mắtdưới ánh mặt trời, cự lang đánh gục La tố, hai móng vuốt còn vô thứckhoát lên ngực cậu, cái đầu lông xù cơ hồ dán lên mặt La Tố.
Bấtquá La Tố không đẩy cự lang mà vẫn duy trì tư thế té ngửa trên mặt đất,vươn tay, ôm chặt cự lang trên người mình, vòng cổ màu bạc trên taychiết xạ ánh sáng long lanh.
Cuộc sống thuộc về bọn họ chỉ vừa bắt đầu, không phải sao?
-Hoàn Chính Văn-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.