Chương trước
Chương sau
Sâu trong Bắc Ngoại Sâm, hết thảy dường như chìm trong yên lặng, nhóm khếước thú vẫn duy trì động tác lúc trước, cứng đờ đứng nguyên một chỗ,ngay cả tiếng gió dường như cũng biến mất, không khí nặng nề làm ngườita hít thở không thông.
“Ai?” Cảm giác mát lạnh ập tới sống lưngLa Tố, trừ bỏ Tiểu Hoàng cùng Đại Ngốc và đám khế ước thú đã biến thànhhình người, cậu phát hiện mình không thể dùng lực tinh thần kết nối vớibất cứ khế ước thú nào nữa, La Tố nhíu mày, cậu hơi khom thắt lưng duytrì trạng thái bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn c6ng, chuẩn bị đối mặtvới một trận đấu gian khổ, có thể chặt đứt liên kết của cậu với khế ướcthú… Đối phương rốt cuộc là ai?
“Hóa ra nhữ đã quên hết, bất quávậy cũng tốt…” Tiếng nói trầm thấp lại vang lên, nó nặng nề như ngọn núi lại tang thương như trải qua ngàn năm.
Không trung hắc ám dầndần có ánh sáng, cảnh vật xung quanh dần dần có bóng dáng mơ hồ, bóngcây, rừng rậm âm trầm như yêu quái làm người ta sợ hãi, bất quá theo ánh trăng khuếch tán, hết thảy bắt đầu nhu hòa đi. Nhưng giây tiếp theo, La Tố cứ như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, đôi mắt cậu khó tin mà co rút,điều này sao có thể? Một đầu long thật lớn không hề báo hiệu xuất hiệntrước mặt, ngay cả nó tới bên cạnh lúc nào cậu cũng không phát hiện!
La Tố rất nhanh bình tĩnh lại, cậu lui về sau vài bước, ý đồ kéo giãnkhoảng cách với cự long, bất quá cậu cũng hiểu rõ thân hình cự long cơhồ kéo dài hết phân nửa Bắc Ngoại Sâm, chút khoảng cách như vậy cũngkhông có được chút hiệu quả nào.
“Không cần khẩn trương, Kì Lân.” Cự long dùng đôi long nhãn thật lớn nhìn xuống La Tố, chậm rãi mở miệng nói: “Đây là thế giới do nhóm ngô sáng tạo ra, ngô cùng thao thiết cũng không dễ dàng phá hỏng.”
“Có ý gì?” La Tố nhíu mày, tuy cậukhông thả lỏng đề phòng, bất quá trong lòng lại thở phào một hơi, theothái độ cự long thì cậu cùng nhóm khế ước thú tạm thời có lẽ không cónguy hiểm.
“Kì Lân bạn của ngô a… Vì sao ngay cả việc này nhữcũng quên…?” Cự long thở dài, bởi vì lỗ mũi quá lớn, dòng khí phun ralàm tất cả cây cối xung quanh giống như bị một trận cuồng phong thổiquét thành một mảnh hỗn độn.
Cự long cũng nhận ra vấn đề này, nóđúng lúc ngừng thở dài, có chút cảm khái nói: “Mấy vạn năm qua đi đã làm nhóm ngô quá mức xa lạ…”
“…” La Tố không lên tiếng, bởi vì cậu biết cự long nhất định sẽ nói ra mục đích của mình tới đây.
Như La Tố dự đoán, cự long cảm khái xong, một lần nữa mở miệng nói: “Cứcách mấy ngàn năm, ngô sẽ hiện thân một lần, hiện thân của ngô tượngtrưng cho sự biến đổi thời đại mới, mà lúc này đây, mấu chốt biến đổichính là nhữ.”
La Tố nhíu mày, rất nhiều manh mối hiện lên trongđầu cậu, cậu không phải Kì Lân chân chính, chính là một u hồn từ thếgiới khác lạc tới mà thôi, bất quá mấu chốt cự long nói tới chẳng lẽ là… nhóm khế ước thú biến thành người sao?
“Không tồi, đây là cách thức biến đổi đứng đầu suốt mấy ngàn năm qua, thế giới sẽ tiến nhập vào thời đại mới.” Cự long nói.
“Ông có thể đọc được suy nghĩ của tôi?” La Tố rung lên hồi chuông báo động,nếu sinh vật trước mắt có thể đọc được suy nghĩ, kia không phải đại biểu bí mật người dị thế của cậu đã bại lộ sao? Nếu cự long biết cậu khôngphải Kì Lân chân chính, như vậy…
“Bằng hữu a, không cần hoàinghi, linh hồn của nhữ và tất cả ngô đều biết.” Lời cự long làm La Tốtrầm tư, rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ từ đầu cậu đã nghĩ sai rồi? Cậu luôn nghĩ người có hồn thú là Ngải Tố, nhưng thực tế có thể… cơ thể vốn cóKì Lân chính là cậu, nói cách khác không phải cậu biến thành Ngải Tố mới có kì lân, mà là cậu mang linh hồn Kì Lân tới cơ thể Ngải Tố?
“Bằng hữu, thời gian ngô phải rời đi đã tới rồi…” Cự long ngẩng đầu, đôi cánh vốn thu lại chậm rãi mở ra, đôi cánh thật lớn làm cánh rừng bị thổiquét từng trận khí: “Ngô chờ mong lần gặp nhữ vào ngàn năm kế tiếp…”
“Từ từ, ông xuất hiện trước mắt tôi có mục đích gì vẫn chưa nói cho tôibiết?” La Tố thực sự không thể lí giải hành động của sinh vật trước mắt, đột nhiên hiện thận, chẳng lẽ không phải muốn nói gì đó với cậu sao?
Cự long quan sát La Tố, tựa hồ không có ý giải thích, nó đập cách chậm rãi bay lên giữa không trung: “Nhiệm vụ của ngô đã hoàn thành, sẽ có mộtngày nhữ sẽ biết hết tất cả.”
Cự long vừa dứt lời, chung quanhlại chìm vào hắc ám, ánh trăng dường như bị sức mạnh vô hình che khuất,yên tĩnh làm người ta khủng hoảng lại bao trùng Bắc Ngoại Sâm, khôngbiết qua bao lâu, ánh trăng rốt cuộc mới nhú ra được một góc, chiếu sáng cả Bắc Ngoại Sâm.
Nhóm khế ước thú vốn bị hóa đá lúc này cũng có thể hành động, chúng nó dường như không biết vừa nãy đã xảy ra chuyệngì, tất cả đều nghi hoặc nhìn nhau, không ít khế ước thú phát tinh thầndao động hỏi La Tố, bởi vì khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị hóa đá, La Tố có bảo chúng nó chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu.
La Tố dùnglực tinh thần trấn an khế ước thú, bảo bọn nó trở về cương vị của mình,còn cậu thì ôm Tiểu Hoàng về nhà gỗ, suy nghĩ tất cả những gì phát sinhkhi nãy.
Nếu không phải rừng rậm ngã rạp vì cự long đập cánh khinãy, chỉ sợ La Tố nghĩ rằng lúc nãy chỉ là một giấc mộng. Sinh vật longnày ở thế giới trước kia của cậu vốn tràn ngập thần bí, bất luận làngười của quốc gia nào thấy được cự long cũng có cảm giác không nói nênlời, sinh vật thần thoại đột nhiên xuất hiện trước mắt, chấn động mãnhliệt cỡ nào.
Bất quá La Tố cũng không chìm đắm trong tình tự nàyquá lâu, đối với cậu mà nói, quan trọng nhất chính là lời nó nói khinãy, cậu phải nói cự long không hổ là thần thú truyền thuyết sao? Mỗicâu nói của nó đều tràn ngập sắc thái huyền huyễn, làm người ta khôngthể xác định ý tứ chân chính. Hiện tại điều duy nhất có thể khẳng địnhlà… cự long xác nhận thân phận của cậu cùng thời đại mới sắp đến.

La Tố nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, thời đại mới sao? Cậu cũng khôngđể ý đến điều đ1, cậu chỉ cần… một cuộc sống cùng nhóm khế ước thú không bị quấy rầy là đủ rồi…
Ngay lúc La Tố suy nghĩ tới tương lai,cậu nhận được tin tình báo từ huyễn nhãn thú truyền tới, bên ngoài BắcNgoại Sâm xuất hiện đại quân quân bộ.
La Tố lập tức ngồi bật dậy, cậu vội vàng bố trí phòng vệ, sau đó chạy tới lối vào Bắc Ngoại Sâm.Liên minh phái nhiều bộ đội tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn chính thức khai chiến?
La Tố không dám chậm trễ, cậu từng để nhóm khế ướcthú thao luyện phòng thủ và tiến công, hiện giờ có thể phát huy côngdụng. La Tố đầu tiên cho huyễn nhãn thú phóng ảo giác quy mô lớn, biếncả trong và ngoài Bắc Ngoại Sâm có kết cấu tương tự, một khi có ngườitiến vào, cho dù không có khế ước thú công kích, bọn họ cũng sẽ bịthương vong rất lớn, bởi vì huyễn nhãn thú sử dụng ảo giác đưa bọn họtới những nơi nguy hiểm nhất trong rừng, hoàn toàn dựa vào vị trí địa lí giải quyết đối thủ.
Đương nhiên, ảo giác là đạo phòng tuyến đầutiên, người quân bộ hiểu rất rõ năng lực của cậu, vì thế nhất định cómang theo ảo thuật sư hoặc giải huyễn sư lại đây, vì thế tổ hợp phòngtuyến khế ước thú cũng rất quan trọng, làm hết bố trí, đại quân quân bộcũng vừa lúc tiến tới lối vào Bắc Ngoại Sâm.
“Nửa đêm đến thăm,không biết liên minh có gì chỉ dạy?” La Tố đứng ở lối vào, trước mặt cậu là hơn mười thôn phệ thú cùng nguyên tố tinh linh, La Tố liếc mắt quétmột vòng đại quân, trừ bỏ Tư Lôi Tạp, Ngải Địch, Mễ Duy, Ai Tạp Tư cùngÔn Tư Đặc đều có mặt, điều này làm cậu nhíu mày, chẳng lẽ liên minh định dùng những người này uy hiếp cậu?
“Người trẻ tuổi, xin đừng hiểu nhầm, chúng tôi không muốn khởi xướng chiến…” Quỳnh Đồ làm Tổng đạitướng, dẫn đầu làm rõ thái độ, bất quá ông còn chưa nói xong đã bị người đánh gãy.
“Tố Tố! Tố Tố…” Mễ Duy tuy không thể giãy khỏi gôngxiềng của nhóm quân nhân, nhưng miệng anh không bị che lại, vì thế lolắng cho đứa con, anh nhịn không được đỏ hốc mắt, kích động gọi lớn.
“Mễ Duy…” Ai Tạp Tư vội vàng ôm lấy Mễ Duy, cố gắng an ủi bầu bạn.
La Tố đối với bọn Mễ Duy vốn có áy náy, vì thế mỉm cười với Ai Tạp Tư và Mễ Duy, ý bảo bọn họ không cần lo lắng: “Con tốt lắm.”
“Tố Tố! Tố Tố của ba ba! Ô…” Mễ Duy sụp đổ khóc rống lên, thần kinh anh vốn rất yếu, khoảng thời gian này hai đứa con lại liên tiếp xảy ra chuyệnlàm anh đau đớn vô cùng! Đứa nhỏ phải vào bệnh viện, đứa kế lại vì thânphận Kì Lân mà trở mặt với liên minh, có nhà lại không được về! Mấy ngày qua, anh vẫn cố nén bất an cùng sợ hãi xuống đáy lòng, chính là lúcnhìn thấy gương mặt đứa con, tất cả áp lực cùng ủy khuất đều bạo phát!
“Về nhà đi, Tố Tố, ba ba… ba ba rất nhớ con…” Mễ Duy khóc không thànhtiếng, anh vốn rất thương Tố Tố, nhất là lúc nó còn bé, lớn lên nó cùngTư Lôi Tạp đính hôn thì anh cao hứng tới mức không thể nói cho tất cảmọi người biết, con của anh trưởng thành rồi, hiểu chuyện, lại biếtthương yêu! Chính là vì cái gì đột nhiên chỉ sau một đêm, tất cả đềuthay đổi! Điều này bảo anh làm sao chấp nhận? !
“…” La Tố khôngbiết nên nói gì, cậu không có khả năng quay lại liên minh, cậu không thể tin tưởng giao khế ước thú liên minh xem là vật phẩm mà sử dụng, chỉ vì để Kì Lân thức tỉnh, bọn họ có thể hi sinh nhiều khế ước thú như vậy,cậu không thể chấp nhận, cũng không muốn nhận.
La Tố theo bảnnăng nhìn về phía Tư Lôi Tạp, Tư Lôi Tạp lúc đầu hơi sửng sốt, sau đóanh bước ra khỏi đội ngũ, đi tới bên cạnh Mễ Duy, bởi vì không am hiểucách nói chuyện nên từ đầu đến cuối chỉ canh giữ bên người Mễ Duy màthôi, tuy trầm mặc, nhưng lại làm người ta cảm thấy an tâm.
Tấtcả tầm mắt mọi người tập trung trên người Mễ Duy, phần lớn quân nhân đều có kỉ luật rất tốt, ngẫu nhiên có vài người tò mò cũng chỉ nhỏ giọngnói vài câu, đại đa số đều cảm khái cho gia cảnh Kì Lân.
NgảiĐịch cùng Tư Lôi Tạp trao đổi ánh mắt, hai người đều biết Mễ Duy cònkhóc như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc đàm phán kế tiếp, vì thếNgải Địch vỗ vỗ bả vai Mễ Duy, mặt không chút biến sắc lắc đầu với anh,Ai Tạp Tư cũng thuận thế an ủi vài câu. Mễ Duy lúc này đã bình ổn cảmxúc, anh biết hôm nay rất quan trọng, nếu chính phủ có thể hòa giải vớiTố Tố thì Tố Tố có thể về nhà! Nghĩ đến đây, Mễ Duy lại cảm thấy có hivọng! Vì thế anh cố nén nước mắt, đưa tay nhận khăn tay Tư Lôi Tạp đưa,lau khô nước mắt. Tư Lôi Tạp đúng là đứa nhỏ tốt… nếu, nếu Tố Tố có thểvề nhà, anh nhất định phải làm chủ cho hai đứa lập tức kết hôn!
“Xem ra tất cả mọi người đã tỉnh táo lại, kế tiếp chuyện giải thích để tahoàn thành đi.” Nam nhân tóc bạch kim mặc quần áo trắng tinh chậm rãibước ra khỏi đám người, đôi mắt nam nhân nhắm nghiền, bên môi lộ ra nụcười ôm hòa, quả cầu thủy tinh trong lòng bàn tay hơi tản mát quangmang, cả người lộ ra hơi thở thần bí, đúng là Mộng Bỉ Tư.
“Lầnđầu gặp mặt, Kì Lân, ta là Hội trưởng Hiệp hội Tiên đoán sư Mộng Bỉ Tư,có lẽ cậu từng nghe qua tên ta.” Mộng Bỉ Tư giới thiệu ngắn gọn, sau đótiếp tục nói: “Nếu ta tiên đoán không sai thì cậu đã gặp ‘Long’.”
Mộng Bỉ Tư vừa dứt lời, chung quanh liền vang lên tiếng hút khí liên tiếp.
“Long?”
“Chẳng lẽ là cự long chỉ có trong truyền thuyết?”
“Chính là khu 99 kia? Trời ạ!”
Đồng tử La Tố hơi co rút, cư nhiên chuyện này cũng tiên đoán được? Nhưng nếu vậy, vì sao lúc trước bọn họ không tiên đoán được chuyện cậu sẽ rờikhỏi liên minh? Nếu năng lực tiên đoán của Mộng Bỉ Tư thực sự mạnh đếnvậy thì hoàn toàn có thể ngăn cản trước khi cậu rời đi.
Quỳnh Đồvà Ước Sắt Tư cũng lần đầu tiên nghe thấy chuyện về ‘Long’, vì thế haingười có chút kinh ngạc, Quỳnh Đồ trực tiếp mở miệng hỏi: “Mộng Bỉ Tư,này rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao chúng ta chưa bao giờ nghe ông nóiqua?”
“An tâm một chút đi, đây chính là nguyên nhân ta bảo mọingười tụ tập ở đây hôm nay.” Lời Mộng Bỉ Tư có tác dụng trấn an lòngngười, không ít thành viên quân đội cảm thấy bình tĩnh.
Mộng Bỉ Tư quay đầu nhìn về phía La Tố, tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng La Tố lại có cảm giác mình bị đối phương nhìn chằm chằm.
“Đến tột cùng nói từ đâu thì tốt đây?” Mộng Bỉ Tư có chút khó xử lấy tay gãi gãi cằm, sau đó dường như nghĩ ra đáp án, cười nói: “Vẫn là bắt đầu nói từ lúc cậu bị quân đội bắt đi đi, được không?”
La Tố từ chối cho ý kiến, Mộng Bỉ Tư cũng không trông cậy có được câu trả lời, vì thế ông nói tiếp: “Kì thực hết thảy đều là kế hoạch của ta, hoặc phải nói tấtcả đều là hướng đi của lời tiên đoán, bất luận là quân bộ bắt cậu, bứccậu thức tỉnh, hay cuối cùng cậu rời khỏi liên minh, đây đều là vận mệnh của cậu, mà việc tôi làm… chẳng qua chỉ là để quỹ tích vận mệnh nàykhông phát sinh bất cứ biến hóa nào mà thôi.”
Mộng Bỉ Tư vừa dứtlời, không chỉ La Tố mà nhóm quan lớn của liên minh cũng không thể bìnhtĩnh: “Mộng Bỉ Tư, ông rốt cuộc đang làm gì? Nếu ông biết Kì Lân sẽ trốn tránh, vì sao không sớm nói cho chúng ta biết? !”
“Đúng vậy! Ông chính là Thủ tịch Hiệp hội Tiên đoán sư của liên minh! Sao lại không để ý tới lợi ích phát triển của liên minh!” Nhóm quan lớn nhất thời phónghết lửa giận lên người Mộng Bỉ Tư.
Lúc này La Tố lại tỉnh táo,cậu một tay đút túi tiền, vẻ mặt đạm mạc nhìn màn khắc khẩu trước mặt,đúng vậy, đây là liên minh, là thế giới thú nhân…
Cho dù bị mọingười chỉ trích, Mộng Bỉ Tư cũng không có chút bất mãn nào, ngược lạikhóe môi lại nhếch lên vài phần: “Biết không? Chính vì các ông ngu muộinhư thế, ta mới không nói cho các ông biết bất cứ việc gì.”
“Đây là ý gì?” Tất cả nhóm quan lớn đều hồ nghi nhìn Mộng Bỉ Tư, La Tố nhíu mày, trong lòng cậu có dự cảm bất an.
“Bởi vì chỉ có Kì Lần rời khỏi liên minh mới có thể dẫn dắt liên minh đi tới tương lai mới.” Mộng Bỉ Tư nói những lời này chẳng khác nào nhét mộttảng đá thật lớn vào đầu mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.