Chương trước
Chương sau
Mặt đất chấn động, máy móc cũng theo đó mà phát ra âm thanh ‘rắc rắc’, dụng cụ thí nghiệm trên bàn đều rớt xuống đất, trừ bỏ âm thanh ù tai, tiếngthủy tinh vỡ nát cũng làm tâm thần người ta bất an.
Nhưng hếtthảy không thể ngăn chặn dục vọng mãnh liệt dấy lên trong lòng Uy Nặc,anh đợi biết bao năm, rốt cuộc… rốt cuộc cũng được gặp cự long một lầnnữa! Có lẽ trong mắt rất nhiều người, hành động từ bỏ con đường bác sĩlà ngu xuẩn, chính là những đó làm sao biểu được tâm tình của anh? !
Từ 7 năm trước, anh với thân phận học viên đứng đầu của hệ chữa trị niệmlực tới chiến trường hỗ trợ, lúc cả quân bộ lâm vào đường chết, khoảngkhắc sắp đối mặt với tử vong, một bóng dáng cơ hồ che khuất phân nửakhông trung cướp lấy toàn bộ hô hấp của anh..
Đó là sinh vật sinh đẹp cỡ nào, vảy xanh biếc phủ kín toàn thân, sừng lân thật dài trênđầu, cái đuôi cùng cổ phát ra hỏa diễm hừng hực, nhất là ánh mắt của nó, kiêu ngạo nhìn xuống đám người bọn họ như nhìn một con kiến…
Ánh mắt cao cao tại thượng, ngạo mạn cùng khí thế toát ra từ nó, hết thảyđều hấp dẫn anh, thế giới này có sinh vật xinh đẹp đến vậy sao, khôngtận mắt nhìn thấy thì sao có thể hiểu được chấp nhất của anh?
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Uy Nặc cũng không nhớ rõ, anh chỉ biết ngàyđó trên chiến trường chỉ có một mình anh sống sót, vì thế trong lòng anh không khỏi nhảy ra một ý niệm, có lẽ cự long đã cứu anh. Đương nhiên đó chỉ là suy đoán một phía của anh mà thôi, anh không dám với quá caorằng mình có vị trí đặc biệt với cự long.
Sinh vật như vậy, sinhvật đẹp như vậy… nhất định cao ngạo tới mức không đặt ai vào mắt, bấtquá hình tượng này mới phụ hợp với hình ảnh cự long trong lòng anh, vĩnh viễn bễ nghễ thiên hạ, tối cao vô thượng, làm người ta nhịn không đượcphải sinh tâm ái mộ.
Mặt đất chấn động ngày càng kịch liệt, UyNặc cũng càng hưng phấn, sắp rồi, anh sắp được nhìn thấy cự long năm đó, là cự long trong truyền thuyết… Anh thực may mắn, cuộc đời này có thểnhìn thấy nó một lần nữa!
Lúc này Uy Nặc đã quên khuấy đi lờikhuyên của quân bộ trước đó, anh kích động đẩy cửa phòng thí nghiệm,trong chấn động kịch liệt, nghiêng ngả lảo lảo chạy vào rừng rậm nhântạo.
Trong đầu Uy Nặc chỉ còn một ý niệm duy nhất, anh nhất địnhphải thấy được cự long! Bởi vì khế ước thú đã li khai cùng La Tố nên khu 1-98 của rừng nhân tạo đều trống không, Uy Nặc căn bản không lo lắng bị công kích, anh chỉ cần chịu đựng chấn động từ mặt đất, thuận lợi đếnkhu 99 là ổn.
Lúc này Uy Nặc căn bản không nghĩ tới việc thấyđược cự long phải nói gì, cũng không nghĩ tới đó sẽ phát sinh chuyện gì, anh chỉ thuần túy… muốn thấy lại sinh vật sinh đẹp cướp đi cả tâm hồnanh mà thôi, đó là sự xúc động căn bản không thể điều khiển, phát ra từsâu trong nội tâm, làm anh không kiềm chế được mà lún sâu vào, thẳng tới lúc vĩnh viễn chìm đắm trong nó, không thể giãy dụa.
Không ai có thể hiểu được, hình ảnh kinh động thấy qua một thoáng trước khi hôn mêkia đã để lại ấn tượng sâu sắc cỡ nào, loại đánh sâu mãnh liệt đó cơ hộđánh nát tất cả lí trí và kiêu ngạo, chỉ còn duy nhất hình ảnh cự longtrong đầu, dần dần cắn nuốt tất cả sự sống của anh.
Cự long! Chỉcó cự long! Mặc kệ té ngã bao nhiêu lần, trên người bị cắt bao nhiêumiệng vết thưng, cước bộ Uy Nặc vẫn không hề dừng lại, tâm tình muốn gặp được cự long đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của anh lúc này!
Chính là lúc anh mang thân hình chật vật, thật vất vả chạy tới khu 98, runrẩy mở cánh cửa đã ngăn cản anh rất nhiều năm, hết thảy chấn động đềungừng lại.
Uy Nặc ngơ ngác nhìn khu 99 trống rỗng chẳng có gì,thật lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, cảm giác này giống như cảngười bừng bừng nhiệt huyết bị một thao nước lạnh dập tắt, lạnh tới tậnđáy lòng.
Uy Nặc không thể tin lao vào khu 99, anh cứ như phátđiên tra xét tất cả ngóc ngách, nhưng kết quả vẫn như cũ, không pháthiện bất cứ sinh vật nào.
Tại sao có thể như vậy! Sao lại khôngthấy cự long! Không thể nào! Anh đợi nhiều ngày, nhiều năm như vậy! Vìcái gì… vì cái gì không chịu hiện thân trước mắt anh? !
Uy Nặcsuy sụp ngã xuống đất, giờ phút này anh giống như mất đi tất cả khí lực, tất cả tình cảm cũng tan biến, anh không biết mình kiên trì nhiều nămnhư vậy vì cái gì? Cũng không biết mình ngây ngốc ngồi ở đây lại là vìcái gì? !
“Này Nặc.” Không biết từ khi nào, Tư Lôi Tạp xuất hiệnphía sau Uy Nặc, anh phụng mệnh quân bộ tới đây trợ giúp, chính là lúcanh đuổi tới nơi thì hết thảy dị biến đã dừng lại.
Uy Nặc giống như không nghe thấy lời Tư Lôi Tạp, anh mờ mịt ngồi bệch dưới đất, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.
Lúc này, màn hình ánh sáng trên tay Tư Lôi Tạp phát ra tín hiệu có cuộcgọi, là âm thanh chuyên dụng của quân bộ vì thế anh lập tức chấp nhận,màn hình ánh sáng xuất hiện bóng dáng không hề xa lạ, chính là gia giacủa Tư Lôi Tạp, Ước Sắt Tư.
“Tư Lôi Tạp chuẩn tướng, tình huốnghiện tại thế nào?” Lúc làm việc, Ước Sắt Tư luôn dùng thái độ thượng cấp và hạ cấp đối với Tư Lôi Tạp, không hề vì thân phận người thân mà đốixử bất đồng.
“Hết thảy bình thường.” Câu trả lời vẫn ngắn gọn đến mức làm người ta toát mồ hôi như trước, cũng may người đang nói chuyệnlà Ước Sắt Tư, nếu là người khác thật không có cách hiểu được ý Tư LôiTạp.
“Nói cách khác chấn động đã dừng lại? Không có tình huống nào phát sinh à?”
“Tạm thời không có.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.
“Tôi biết rồi, trước tiên cậu mang Uy Nặc về quân bộ.” Ước Sắt Tư ra mệnh lệnh.
Tư Lôi Tạp trầm mặc gật gật đầu, sau đó tắt màn hình, tay giữ chặt cánh tay Uy Nặc nói: “Đi.”
Uy Nặc không hề phản ứng, anh cứ để Tư Lôi Tạp kéo mình đi như vậy, cảngười hoàn toàn đắm chìm trong thể giới của mình. Tư Lôi Tạp nhíu mày,đây là lần đầu tiên anh thấy Uy Nặc như vậy, trong ấn tượng của anh UyNặc bất luận lúc nào cũng luôn thành thục, rất ít khi lộ ra biểu tình mờ mịt tuyệt vọng thế này.
“Long.” Tư Lôi Tạp thả lỏng tay, anh chỉ nói một chữ nhưng Uy Nặc lại giống như bị điện giật, lập tức có phản ứng.
Uy Nặc ngẩng đầu, thì thào:”Long… cự long… vì cái gì… không chịu gặp tôi…?”
Tư Lôi Tạp nhíu mày càng sâu, thời gian của anh có hạn, xem tình trạngtinh thần của Uy Nặc bây giờ, muốn câu thông rất khó, việc cấp bách làmang người về quân bộ.
“Quay về quân bộ.” Tư Lôi Tạp nói ngắn gọn.

“Quân bộ…” Uy Nặc rốt cuộc lấy lại chút tinh thần, đúng vậy, chỉ cần trở lạiquân bộ, có lẽ có thể hỏi một chút tình báo liên quan đến long, quân bộnhất định biết chút gì đó! Anh đã đợi nhiều năm như vậy, cho dù chờ cảđời cũng cam nguyện! Anh không thể buông tha, tuyệt đối không thể buôngtha!
Uy Nặc đứng lên, khôi phục biểu tình như dĩ vãng nói: “Đi thôi.”
“…” Tư Lôi Tạp không trả lời, chỉ trầm mặc đi theo sau Uy Nặc, đề phòng xung quanh xuất hiện dị biến cùng nguy hiểm.
Đến quân bộ rồi, Tư Lôi Tạp cùng Uy Nặc liền tách ra, bởi vì Uy Nặc bị quân bộ truy hỏi, Tư Lôi Tạp thừa dịp này gửi tin nhắn cho La Tố. Tư Lôi Tạp vừa gửi tin vừa lo lắng, không biết chứng đau đầu của em ấy có tái phát hay không, có hảo hảo ăn cơm không, quần áo có giặt không, bởi vì lolắng quá nhiều việc nên Tư Lôi Tạp không biết biểu đạt thế nào, vì thếcuối cùng nội dung tin nhắn chỉ có một câu, nhưng nó lại làm khóe mắt La Tố không ngừng run rẩy.
***
La Tố theo thường lệ sángtrưa chiều sẽ kiểm tra tin nhắn một lần, bởi vì cậu biết nam nhân buồntao kia đúng giờ sẽ gửi tin, còn những lúc khác cậu rất ít khi sử dụngmàn hình ánh sáng, trừ phi phải tra cứu vài tư liệu quan trọng, vì thếlúc chiều nhận được tin của Tư Lôi Tạp có chút ngoài ý muốn.
Tuybất ngờ nhưng La Tố vẫn mở màn hình, chính là lúc nhấp vào tin nhắn,nhìn thấy dòng chữ ngắn gọn, cho dù là La Tố, khóe mắt cũng không thểkhông co rút.
Kỳ thực trình độ viết tin nhắn của Tư Lôi Tạp cótiến bộ, chẳng những tiến bộ mà còn là nhảy vượt bật. Đương nhiên tiếnbộ này không phải số lượng từ, mà là nội dung. Trước kia Tư Lôi Tạp viết tin, chỉ biết kể những gì mình làm trong ngày, đơn giản thì nó giốngnhư một phần nhật kí thường ngày, nhưng tin nhắn vừa gửi đi thì hoàntoàn vượt hẳn phạm trù này, bước vào lĩnh vực mới! Bất quá lĩnh vực nàylại làm La Tố dở khóc dở cười.
【Nhớ ăn cơm, giặt quần áo. Còn nữa: nước của khế ước thú hệ thủy giặt đồ rất sạch.】
La Tố đỡ trán, hóa ra lần trước tìm bên hồ không thấy Tư Lôi Tạp chính lànguyên nhân này… Tư Lôi Tạp đi tìm khế ước thú hệ thủy để giặt quần áosao? Cậu thực muốn biết… Tư Lôi Tạp lúc ở quân đội rốt cuộc đã trải quahuấn luyện gì? Chẳng lẽ lúc trước quần áo của cả đội do anh giặt? Hay là cơm đều do anh nấu?
La Tố không khỏi bổ não một chút, Tư Lôi Tạp thu nhỏ vô cùng nghiêm túc ngồi bên hồ giặt quần áo, mà bên người anhlà… một thùng gỗ thật lớn, trong đó có vô số quần áo bẩn. Dù vậy, Tư Lôi Tạp thu nhỏ vẫn rất nghiêm túc vò quần áo, gương mặt căng cứng không có chút biến hóa nào.
Không được, La Tố nhịn không được bật cườikhẽ, bất luận đó là Tư Lôi Tạp trước kia hay bây giờ, cậu vẫn không thểtưởng tượng được bộ dáng nam nhân này giặt quần áo, cậu có chút bội phục Ước Sắt Tư, ông rốt cuộc đã giáo dục thế nào để tôn tử biến thành cáidạng này? Đánh nhau khỏi phải nói, cư nhiên ngay cả việc nhà cũng làmtốt đến vậy, quả thực là đả kích nghiêm trọng với tất cả các vị giốngđực chưa kết hôn.
Từ từ, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? La Tốvội vàng cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của mình, cứ như vậy thì cànglúc càng thái quá.
La Tố nhìn tin nhắn một chốc, sau đó trả lời lại, phải biết cậu rất hiếm khi trả lời tin, lần này là phá lệ.
Nội dung La Tố hồi phục rất đơn giản, chỉ có một câu ngắn ngủn.
【Tôi tưởng sẽ có người giúp tôi làm việc này.】
Tư Lôi Tạp nhận được tin thì cả người cứng đờ, ngay cả đội viên ở bên cạnh gọi, anh cũng không nghe thấy, một lòng tập trung nhìn màn hình trướcmắt.
“Tư Lôi Tạp chuẩn tướng, Ước Sắt Tư đại tướng gọi cậu.” Độiviên gọi vài lần, phát hiện Tư Lôi Tạp vẫn không có phản ứng gì, anh chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu. Bởi vì đưa tay lên bàn tay đội viênkhông cần thận che mất hình ảnh trên màn hình, mà lúc này Tư Lôi Tạpcũng ngẩng đầu lên.
Đội viên ‘lộp cộp’ một tiếng trong lòng, nàyrốt cuộc là biểu tình gì a! Anh cướp lão bà của cậu ta à? Vì sao dùngbiểu tình thâm cừu đại hận như vậy nhìn anh? Đội viên nuốt nuốt nướcmiếng, khiếp sợ lui lại vài bước: “Cái kia… Ước Sắt Tư đại tướng gọicậu.”
“Tôi biết rồi.” Tư Lôi Tạp một lần nữa dời ánh mắt về phíamàn hình ánh sáng, ánh mắt chuyên chú làm đội viên kia cứ tưởng Tư LôiTạp không phải nhìn màn hình mà đang nhìn vợ mình.
Chết tiệt,trên màn hình rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn sự chú ý của Tư Lôi Tạp chuẩntướng như vậy? Chẳng lẽ là thư tình người ta viết cho cậu ta? Không đúng a, với tính cách của Tư Lôi Tạp chuẩn tướng, nhận được thư tình sẽ caohứng tới vậy sao?
Kì thật vị đội viên kia đã phán đoán rất gầnvới chân tướng, thứ La Tố gửi đến tuy không phải thư tình, nhưng hàmnghĩa của nó với thư tình cũng không khác nhau là mấy.
Tư Lôi Tạp phi thường trịnh trọng hồi phục lại, chỉ kém không đóng mấy dấy tay cam đoan nữa thôi, lúc gửi tin đi, nội tâm Tư Lôi Tạp thực sự mềm mại, nếuanh đang là hình lang, như vậy người xung quanh nhất định sẽ phát hiệncái đuôi anh đang quắc tới quắc lui như vừa được chủ nhân khen thưởng.
【Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt.】
Thấy tin nhắn Tư Lôi Tạp gửi lại, khóe miệng La Tố nhịn không được giơ lên,này có thể xem là thư ký kết lao động không? Bất quá… điều kiện tiênquyết là bọn họ có một ngày sống cùng nhau…
La Tố hơi cụp mi mắt, không muốn nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa. Buổi tối, lại có một khế ước thú hóa hình, lần này là huyễn nhãn thú, hình dáng khác hẳn lúc làkhế ước thú, nó có một đôi mắt to tròn ngập nước cùng gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đứa bé 5, 6 tuổi.
Thú vị nhất là ánh mắt huyễn nhãnthú vì có thể gây ảo giác nên lúc hóa thành nhân loại, đôi mắt to kiađộng lòng người không nói nên lời, có cảm giác như sắp hút linh hồnngười ta vào đó, cũng may La Tố có tâm trí kiên định, cơ bản không bịảnh hưởng, nếu không người bình thường nhìn thấy nó, chỉ sợ sẽ kêu đángyêu không ngừng.
Tuy bên người La Tố đã có 3 khế ước thú biếnthành người, nhưng cuộc sống của cậu cơ bản vẫn không bị ảnh hưởng, khếước thú cho dù hình người nhưng cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của bọnnó vẫn không thay đổi, bất luận là Tiểu Hoàng, Đại Ngốc hay huyễn nhãnthú, bọn nó vẫn sinh hoạt cùng tộc đàn của mình. Nhất là Đại Ngốc, từsau khi biến thành hình người, cả đàn ngốc ngốc thú không biết xảy rachuyện gì, chúng nó chưa bao giờ có chuyện tôn thủ lĩnh lại có xu thếxem Đại Ngốc là thủ lĩnh, chứng cớ là mỗi lần ngẩn người, chúng nó sẽvây Đại Ngốc ở chính giữa, điều này đối với nhóm ngốc ngốc thú trước kia cơ hồ là không có khả năng xảy ra.
Có vài lần, La Tố đi ngangqua đàn ngốc ngốc thú, đều phát hiện bọn nó không nhìn không trung mànhìn vào cái đầu Đại Ngốc, có thể đối với chúng nó cái đầu tròn vo củaĐại Ngốc càng làm chúng nó có dục vọng ngẩn người hơn.
Trong sốkhế ước thú biến thành người, làm La Tố quan tâm nhất vẫn là Tiểu Hoàng, bởi vì với tính cách của nó cứ như con thiêu thân vậy, vì thế La Tố anbài riêng một ít khế ước thú phụ trách coi chừng Tiểu Hoàng, tỷ như Lang Vương Sicily chính là một thành viên giám sát.
Nói ra thì quanhệ của Sicily và Tiểu Hoàng thực thần kì, lúc Tiểu Hoàng trong hình thái khế ước thú, nó và Lang Vương Sicily thủy hỏa bất dung, chính là lúcTiểu Hoàng biến thành hình người, thế nhưng không hiểu vì sao quan hệvới Sicily lại tốt hơn hẳn. Chuẩn xác mà nói, hẳn là Lang Vương Sicilykhông có sức chống cự với hình người của Tiểu Hoàng, Sicily tính tìnhvốn cáu kỉnh nóng nảy, nhìn thấy hình thái hiện tại của Tiểu Hoàng thìliền sành ăn không ngừng hầu hạ Tiểu Hoàng, vì chọc Tiểu Hoàng vui mà có thể dùng miệng hôn hôn vài cái.
Biến hóa của Sicily làm nhóm thủ hạ sói con của nó cũng chịu không nổi, đại ca của chúng nó từng uy vũ,suất khí, cương trực công chính cỡ nào! Chính là hiện tại? Tự nhiên biến thành thê nô, điều này làm đám sói con phẫn nộ không ngừng khiêu chiếnSicily, nhưng hơn 12 hiệp đấu chúng nó vẫn không có ai đánh thắngSicily, điều này làm bọn sói con chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục cuộc sống dưới sự thống trị của một tên thê nô.
Nói thực ra, chúng nó bâygiờ thực hài niệm lang ca (Tư Lôi Tạp) lúc trước, tuy người ta cũng làthê nô nhưng ít ra người ta thê nô rất có phong phạm a! Ánh mắt buồntao, hành động buồn tao nhưng ít ra lúc không mở miệng, mặc là ai nhìncũng không biết anh là thê nô! Vì thế mới nói, thê nô không phải tội,điều kiện tiên quyết là…. bạn có trình độ thê nô hay không? !
Tuy Sicily trong tộc đàn bị nhóm sói con phỉ nhổ, nhưng địa vị nó vẫn nhưcũ, trừ phi có ai đả bại nó, nếu không nó vẫn ngồi vững trên ngai vàngLang Vương. Trong khoảng thời gian này Sicily khá là hạnh phúc, ở nhà có tiểu đệ hầu hạ, xuất môn nó hầu hạ Tiểu Hoàng, cuộc sống gia đình ổnđịnh thực sự hạnh phúc, chính là khổ nhóm sói con, tức giận mà không dám nói gì.
La Tố cũng lưu ý khoảng thời gian này tình cảm của TiểuHoàng và Sicily đặc biệt tốt, bất quá cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉnghĩ bọn nó đánh nhau một trận thì kết thành bằng hữu, bất quá đến khirất nhiều sói con tìm cậu khóc lóc kể lể cậu mới nhận ra vấn đề.
Đêm đến, gió nhẹ vuốt qua gò má La Tố, sợi tóc bám trước trán, lá cây sànsạt rung động, ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua khe lá chiếu rọi mặtđất, hình thành những bóng dáng loang lổ, giống như những vì sao trênmặt đất.
Giờ phút này, La Tố dường như cảm giác được gì đó ngẩngđầu lên, sao trời như bị một con quái vật khổng lồ che kín, ánh trăngtừng chút bị xói mòn, cả bầu trời đêm đột nhiên tối sầm, năng lượng quen thuộc dao động trong không khí, không ngừng khếch tán.
La Tố lập tức đề phòng, cậu dùng lực tinh thần kết nối tất cả khế ước thú xungquanh, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Hoàng hôn yên tĩnh, trong không gian mịt mờ này La Tố có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của mình, từngchút từng chút chậm rãi nhảy lên.
Cảm giác quen thuộc này… La Tốnhíu mày, không sau, là cảm giác dao động cậu từng cảm nhận được ở khu99, vì sao dao động này lại xuất hiện ở Bắc Ngoại Sâm? Chẳng lẽ…?
Ngay lúc La Tố nghi hoặc, một âm thanh thong thả trầm thấp vang lên từ một nơi nào đó: “Đã lâu không gặp, Kì Lân.”
***
Mộng Bỉ Tư nhìn quả cầu thủy tinh trong tay mình sáng lên, nụ cười ôn hòa xuất hiện bên môi: “Thời cơ đã tới.”
“Có ý gì?” Quỳnh Đồ cùng một vài vị quan lớn khác của liên minh đều khó hiểu hỏi.
“Thời cơ đón Kì Lân về.” Mộng Bỉ Tư cười đáp.
“Ông xác định? Thời điểm này xuất động đại quân đi đón Kì Lân, kết quả chỉcó thể lưỡng bại câu thương!” Quỳnh Đồ và Ước Sắt Tư đều kiên quyết phản đối, nhất là Ước Sắt Tư, lão không muốn tình cảm của tôn tử và La Tốlại xảy ra biến cố nữa.
“Không cần lo lắng, lần này ta sẽ đicùng.” Gương mặt Mộng Bỉ Tư xuất hiện nụ cười thần bí: “Hết thảy đã xong rồi, thời đại mới sắp bắt đầu.”
“Đúng rồi, Ước Sắt Tư, thuậntiện gọi tôn tử ông tới luôn, người có tình sẽ thành thân thuộc.” MộngBỉ Tư nói xong, dẫn đầu đi ra cửa.
“Từ từ! Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì? Ông rốt cuộc đã nhìn thấy tương lai thế nào? Mau nói rõ ràngcho chúng ta!” Nhóm quan lớn đuổi theo Mộng Bỉ Tư, về phần Quỳnh Đồ vàƯớc Sắt Tư thì nhanh chóng triệu tập quân đội, chỉ mong lần này… lờitiên đoán của Mộng Bỉ Tư không sai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.