Chương trước
Chương sau
Bởi vì lễ thần thú còn hai ngày nên La Tố cho Tiểu Hoàng luyện tập thuậtthu nhỏ, quá trình luyện tập tiến triển khá thuận lợi, Tiểu Hoàng khôngmất bao lâu đã có thể biến hình lớn nhỏ tùy thích, bất quá có một vấnđề, những lúc Tiểu Hoàng xúc động có thể không khống chế được mà biếnlớn.
Trải qua thí nghiệm, Tiểu Hoàng trước hai tình huống sẽ khákích động, một là trước mặt số thức ăn gia súc thơm ngào ngạt, hai làtrước mặt bằng hữu thân thiết, vấn đề đầu tiên có thể huấn luyện được,nhưng cái thứ 2 có chút bất đắc dĩ, Kim đản đản theo Milan về nhà ăn lễ, vì thế bằng hữu của Tiểu Hoàng chỉ còn ‘bong bóng đủ màu’, mau mà làmra bong bóng cũng không khó, trải qua huấn luyện sơ bộ, Tiểu Hoàng đã có thể bảo trì hình thái thu nhỏ.
Ngày tiếp theo, La Tố tiến vàokhu 35-40 của rừng nhân tạo, khu 40 có một loại khế ước thú tên là huyễn nhãn thú, La Tố từng thấy trong sách, loại khế ước thú này có hình conmắt, có thể lơ lửng giữa không trung, một mình thì không sao, nhưng nếunó kết thành quần đội sẽ gây ra cảm giác đáng sợ, cảnh tượng có chútgiống phim kinh dị, bất quá này cũng không quan trọng, năng lực lớn nhất của huyễn nhãn thú là gây ra ảo giác với bất cứ đối tượng nào, bất luận là thú nhân hay những thiết bị máy móc theo dõi.
Chỉ tiếc nănglực chế tạo ảo giác của huyễn nhãn thú rất thấp, thường thì chúng nó chỉ có thể tạo ra vài ảo giác nho nhỏ, tỷ như con thỏ linh tinh, tuy rằngnếu tập hợp tất cả huyễn nhãn thú ở khu 40 có thể tạo ra ảo giác rấtlớn, nhưng thời gian chống đỡ cũng không lâu.
Đây cũng là nguyênnhân lúc đầu La Tố không đánh chủ ý lên huyễn nhãn thú, nếu có thể cậucũng không muốn thăng cấp cho loại khế ước thú này, tựa như số sinh hóathú trước kia của cậu, đôi khi năng lực quá mạnh cũng không phải chuyệntốt, bởi vì nhóm khế ước thú nếu bảo trì bộ dáng hiện tại mới có thể vôưu vô lự sinh sống trong rừng nhân tạo, nếu chúng nó tiến hóa, như vậycòn có thể trải qua những ngày như bây giờ không?
La Tố khôngbiết được đáp án cuối cùng, nhưng cậu cần năng lực của huyễn nhãn thú,nếu không tiến hóa, năng lực của huyễn nhãn thú hiện tại không thể trợgiúp cậu, bất luận là vì bảo hộ mình hay bảo hộ Tiểu Hoàng cùng nhóm khế ước thú này, cậu cũng phải quyết định.
Buổi tối cuối cùng của lễ thần thú, dựa vào năng lực của huyễn nhãn thú, La Tố mang hai huyễnnhãn thú đã thăng cấp ra ngoài, sau khi thăng cấp bề ngoài của huyễnnhãn thú cũng có biến hóa, huyễn nhãn thú nguyên bản chỉ có một con mắtto đã tăng thành ba con mắt kép, mắt nhiều hơn nên năng lực ảo ảnh cũngmạnh hơn, sau khi thí nghiệm, huyễn nhãn thú có thể tạo ra một mình ảnhrất lớn, bất quá khuyết điểm vẫn là không thể kéo dài, hơn 10 phút làcực hạn.
Đối với bề ngoài thay đổi của huyễn nhãn thú có hai biện pháp giải quyết, một là để huyễn nhuyễn thú không mở mắt kép, như vậybề ngoài thoạt nhìn như cũ, thứ hai là Tiểu Hoàng dùng năng lực tố hìnhche khuất ba con mắt kép của huyễn nhãn thú, cuối cùng La Tố chọn dùngcả hai phương pháp, để phòng ngừa vạn nhất.
La Tố thả một conhuyễn nhãn thú đã thăng cấp về lại rừng rậm nhân tạo, này là chuẩn bịcho kế hoạch của cậu, đồng thời, cậu cũng không mang Tiểu Hoang về kítúc xá mà dùng huyễn mắt thú lừa gạt Tiểu Hoàng ở lại rừng nhân tạo.
“Thu thu…… thu thu……..” Tiểu Hoàng lưu luyến không rời túm góc áo La Tố, đôi mắt nhỏ toát ra tình tự không muốn xa rời, La Tố tuy bất đắc dĩ nhưngcậu cũng không thể giải thích ví cái gì Tiểu Hoàng lại khỏi bệnh nhanhnhư vậy, vì thế chỉ đành để Tiểu Hoàng trụ trong rừng nhân tạo một thờigian.
Rừng nhân tạo mặc dù có thiết bị giám sát nhưng vì số lượng khế ước thú trong những khu đầu rất nhiều, hơn nữa còn có vài loại khếước thú thích trốn trong những góc hẻo lánh, vì thế thiết bị giám sátkhông thể hiển thị số lượng chính xác của khế ước thú, nói cách khác ởtrong quần thể, khế ước thú có thêm một con hay thiếu một con cũng rấtkhó phát hiện, đây cũng là lí do La Tố dám làm vậy.

Đến bây giờthì trên người La Tố chỉ còn một con huyễn nhãn thú, bởi vì thăng cấpnên con huyễn nhãn thú này có thể thông qua ánh sáng để che chắn bóngdáng của mình, nói cách khác thú nhân khác không thể dùng mắt thườngnhìn thấy huyễn nhãn thú, cho dù là thú nhân cường đại, nếu huyễn nhãnthú không phát ra địch ý cũng rất khó phát hiện, đương nhiên La Tố làngoại lệ, bởi vì đã thiết lập kết nối tinh thần nên cậu có thể cảm nhậnđược vị trí chính xác của huyễn nhãn thú.
Tuy La Tố cũng có thểlợi dụng huyễn nhãn thú để che dấu bóng dáng Tiểu Hoàng, nhưng nếu vậybên người cậu mang tới hai khế ước thú, hơn nữa năng lượng tiêu hao đểchế tạo ảo ảnh phải tăng gấp hai, rất khó cam đoan sẽ không xảy rachuyện ngoài ý muốn, quan trọng nhất là…. cậu lo Tiểu Hoàng nhịn khôngđược mà phát tiếng kêu ‘thu thu’, kì thật điểm này, cậu cũng từng huấnluyện, đáng tiếc hiệu quả không lớn, này chỉ là một hi vọng không baogiờ thực hiện được, đáng mừng chính là huyễn nhãn thú không phát ratiếng kêu, đây cũng là lí do La Tố quyết định mang nó theo bên người.
Ban đêm, La Tố một mình ngủ ở kí túc xá, bởi vì kí túc xá không có thiết bị giám thị, tất cả đều nằm ở hành lang, vì thế La Tố không để huyễn nhãnthú hao tốn khí lực, trực tiếp để nó hiện hình nằm trên giường nghỉngơi.
La Tố nhận được thư của Mễ Duy, cậu chỉ trả lời là sinh mệnh Tiểu Hoàng không có gì nguy hiểm, ngoài ra cũng không nói thêm gì.
Bởi vì Mễ Duy không biết Tiểu Hoàng do Ngải Lộ đả thương, hoặc có thể nóilà có suy nghĩ khách quan là đứa con của mình sẽ không làm chuyện xấu,vì thế từ ngày Tiểu Hoàng bị thương Ngải Lộ cũng không quay về nhà nữa,hơn nữa còn dùng lí do bài học bận rộn, phải ở lại trường hoàn thành anh cũng không hoài nghi, thậm chí còn dặn dò Ngải Lộ phải chú ý giữ sứckhỏe.
Nếu không biết Tiểu Hoàng do Ngải Lộ đả thương, Mễ Duy cũng không đem chuyện này nói cho Ngải Lộ, anh sợ Ngải Lộ lo lắng, bất quáanh nói với Ngải Địch, bởi vì đứa con lớn biết rõ chuyện này, hơn nữalại có chút quan hệ với quân đội, nói không chừng có thể tra ra hungthủ, mấu chốt là đứa con lớn ở nhà, chỉ thuận tiện nói một tiếng làđược, rất tiện.
Ngải Địch biết la mật khâu không còn nguy hiểmtới sinh mạng cũng không phát biểu gì, anh không nói chuyện này cho Ngải Lộ vì anh có an bài khác.
***
La Tố gửi một bưu kiện choNgải Lộ, nội dung rất đơn giản, ước hẹn ba ngày sau nói chuyện ở hoaviên học viện, La Tố chắc chắn Ngải Lộ sẽ tới, hay nên nói là cho dù đối phương không tới cậu cũng có biện pháp làm đối phương đúng hạn tới điểm hẹn.
Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá đơn giản, trong thời mạt thế, trừ bỏ chiến đấu với tang thi, nhân loại cùng nhân loại cũng xung đột rấtgay gắt, vì tranh đoạt địa bàn, cướp đoạt tài nguyên, phản bội cùng giết chóc nhìn riết cũng quen mắt, bản chất ích kỷ cùng lạnh lùng của nhânloại lúc đó phát huy rất nhuần nhuyễn, vì thế cậu không thể hiểu được vì sao Ngải Lộ chỉ bị chút xem nhẹ đã oán hận như vậy, thậm chí còn thương tổn Tiểu Hoàng.
Không có gì quan trọng hơn sinh mệnh, không gìđáng quý hơn đồng bạn, cậu sẽ không tha thứ cho hành vi của Ngải Lộ, bởi vì Ngải Lộ chưa từng trải qua ngày tận thế sẽ không hiểu được ý nghĩacủa sinh hóa thú đối với cậu.
Ngày ngày không ngừng chiến đấu,đêm đêm thoi thóp ngắc ngoải, vì nguyện vọng sống sót, dần dần thân nhân cùng bằng hữu không ngừng chết đi, cuối cùng cậu không thể tin tưởngbất cứ ai, không thể tin bất cứ chuyện gì, điều duy nhất làm cậu tiếptục duy trì chiến đấu…. chỉ vì nhóm sinh hóa thú bên người, thứ duy nhất cậu tin tưởng…… cũng chỉ có những đồng bạn cùng chiến hữu cuối cùng bên người này.
Có lẽ cậu đã xem nhóm khế ước thú là sinh hóa thúkiếp trước, chính là đối với cậu, có thể cùng nhóm động vật này sóng vai đã đủ trân quý, cậu không muốn tiếc nuối nữa, cũng không muốn để bất cứ ai phá hoại cuộc sống này, tuy Ngải Lộ không tạo thành uy hiếp, bất quá có một số việc nhất định phải giải quyết.
La Tố nằm trên giường, gắn kết những tư liệu hai ngày nay tìm được, cậu đại khái có thể suyđoán được thực lực của Ngải Lộ, dựa vào một con huyễn nhãn thú để đánhbại Ngải Lộ thì không có, chính là như vậy chưa đủ, cậu còn 3 ngày…… đối với một người có thể chế tạo ảo giác như cậu mà nói, ba ngày cũng đủ để cậu làm rất nhiều chuyện trong rừng rậm nhân tạo.
La Tố nghiêngđầu nhìn thoáng qua huyễn nhãn thú đã ngủ say, sau đó khóe mắt cậu theobản năng co rút một chút, huyễn nhãn thú ngủ không có vấn đề gì, so vớiTiểu Hoàng, huyễn nhãn thú không tay không chân, chỉ có một con mắt cóthể nói là ngủ theo tiêu chuẩn mẫu mực nhất, nhưng mà…..
La Tốnhìn dòng chất lỏng tràn ra từ khe mắt khép chặt của huyễn nhãn thú,trầm mặc thật lâu, đây là lần đầu tiên La Tố biết….. hóa ra nước miếngcũng có thể chảy ra từ mắt, xem ra ngày mai phải giặt sàng đan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.