La Tố chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ đến vậy, máu trong người đều phừngphừng bốc hỏa, nếu không phải Tiểu Hoàng hiện đang hấp hối, có lẽ cậu đã chịu không được mà ra tay với Ngải Lộ. 
“Trong nhà có rượu gạokhông?” Cố cưỡng chế lửa giận trong lòng, La Tố lập tức hỏi, vô luận thế nào, hiện tại xử lí vết thương cho Tiểu Hoàng mới là chuyện quan trọngnhất. 
“A……….có.” Mễ Duy sửng sốt vài giây, sau đó lập tức chạytới nhà bếp lây ra một chai rượu gạo: “Là rượu dùng để nấu ăn, có dùngđược không?” 
“Cám ơn.” La Tố tiếp nhận rượu gạo, sau đó ôm tiểuhoàng đi tới bồn nước, cậu dùng rượu cạo xử lý miệng vết thương TiểuHoàng, bởi vì bị bỏng diện tích lớn nên La Tố dùng hết cả chai rượu gạo. 
Mễ Duy đứng bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, anh cảm giác đượcLa Tố rất tức giận, tuy gương mặt không hề để lộ biểu tình nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. 
Lúc này Ngải Địch cũng xuất hiện, bởi vì lúcnãy Mễ Duy tới phòng bếp lên thực đơn cho người máy nên anh cũng đi lênlầu, Ngải Địch liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng một cái liền hiểu đã xảy rachuyện gì, Ngải Địch đi một vòng phòng khách, hoa văn màu lam trên tránanh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuốicùng Ngải Địch dừng lại ở khe cửa. 
“Tố Tố, thực xin lỗi, nếu baba không rời đi thì tốt rồi……” Mễ Duy thực áy náy, anh có thể cảm nhậnđược Tố Tố rất yêu thương con khế ước thú này, Tố Tố vốn đã không thíchthấy mình, anh sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-hon/1855227/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.