Bạch Sênh đời trước tưởng chừng như đã chai sạn và mất hết hi vọng với cuộc sống. Cô hai mươi bảy tuổi, dại dột và ngu ngốc, mất hết tất cả mọi thứ. Sống lại một đời, linh hồn hai mươi bảy tuổi chỉ mong một lần được quang minh chính đại yêu thương và nắm tay một người.
Trong sắc nền và hoa dịu dàng, dưới bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn ánh sao, trong tiếng nhạc du dương êm ái, toàn thân cô lâng lâng tựa như đang bay. Tay trong tay, Tiết Vũ Khiêm nâng niu bàn tay cô bằng một sự nỗ lực dịu dàng. Tay anh đặt hờ trên eo cô tựa như muốn mà lại không dám lỗ mãng. Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú và ánh lên nhưng tia cảm xúc khác lạ, hút cô vào sâu thẳm dịu dàng. Xung quanh, những tiếng xôn xao ồn ào, bàn tán, nói cười chẳng thể tác động đến hai người. Cứ như thế xung quanh cả hai là một màng chắn bao bọc, cô chẳng thể nghe thấy thêm được gì khác ngoài tiếng thở của anh và tiếng tim đập rộn ràng của mình.
Từ khoảng cách gần, hơi thở của anh mơn trên trán cô tựa như cái hôn xa, anh nói:
"Nhảy với tôi có chán quá không?"
"Sao Tiết đại ca lại nghĩ thế".
"Tôi chưa từng nhảy với ai, với lại... cứ đung đưa như thế này chỉ sợ tiểu thư bị mất mặt".
Anh thật thà nhìn cô và bộc bạch tâm tư. Cô suýt nữa bật cười vì sự ngay thẳng của anh. Cô ngẩng đầu lên, mái tóc sượt qua cằm anh ngưa ngứa. Mắt cô tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2579005/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.