Tiết Vũ Khiêm đi theo cô, không khỏi chau mày lo lắng. Cái cô tên Lý Lệ này, nếu nghe qua với xem thái độ của Bạch Sênh thì có vẻ không đúng lắm. Thấy vẻ mặt của anh đang tối sầm lại, cô trấn an.
"Không có việc gì đâu. Chuyện nhỏ mà, Tiết đại ca đừng lo lắng".
"Tôi sẽ nói đỡ cho em". truyentop.net
"Dạ, đến lúc đó nhất định em sẽ bám chặt lấy anh đòi công đạo đấy" cô nháy mắt nghịch ngợm, đổi lại tiếng cười trầm thấp của anh. Từ khi biết cô, số lần anh cười tăng lên đáng kể. Nếu mà để ông cụ nhà anh biết được, khéo râu ông cụ cũng phải vểnh lên tận trời mà bắt cháu dâu về ngay.
"Tiểu Sênh! Cậu làm mình lo quá! Nãy thấy cậu rồi mà cậu đi nhanh quá mình không kịp gọi. Cậu không sao chứ?".
Thấy Lý Lệ lo lắng chạy lại gần, tỏ vẻ thân thiết chân thành, cô không khỏi nổi một tầng da gà. Còn nhỏ mà đã thủ đoạn đến vậy thì lúc trưởng thành, một Bạch Sênh ngu ngơ sao có thể đấu lại được với cô ta. Cô ta thân thiết khoác tay cô nhưng lại bị cô uyển chuyển tránh được, ngượng nghịu buông tay, khuôn mặt căng cứng có chút không ngờ đến. Đã dặn trước Tiết Vũ Khiêm đứng ngoài để chờ đoạn đặc sắc nhất mới vào, cô bình tĩnh bước vào phòng khách, khí phách không khác gì chú nai con vươn thẳng cổ, hùng dũng không sợ trời không sợ đất.
Cô bé này đáng yêu quá đáng! Tiết Vũ Khiêm nghĩ thầm.
"Cha mẹ, con mới về".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578995/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.