Tiết Vũ Khiêm thành công đem cô trở về, một đường vững vàng không chút mệt mỏi. Cô vì vẫn còn mệt mà ngủ gục trên vai anh, đến lúc được đưa lên xe đi bệnh viện kiểm tra toàn thân vẫn mê mệt không hay biết gì. Cha cô và anh Chí Lượng lái xe đằng trước, Tiết Vũ Khiêm chở Vân Tiếu Ngữ theo sau. Còn kèm cả cô bạn Cố Dĩ Liên, chẳng hiểu vì sao cũng nhất định bám theo cùng.
Vân Tiếu Ngữ ngồi hàng ghế sau, mặt không ngừng quan sát biểu cảm của anh chàng đằng trước. Cô thủng thẳng nói: "Anh trai Tiết à, sao anh tìm được bạn em hay vậy?".
Tiết Vũ Khiêm liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu, đơn giản trả lời. "Trước tôi từng đóng quân ở tỉnh này, đã đi hành quân xuyên rừng núi nên khá thông thạo địa hình".
Vân Tiếu Ngữ vẫn không buông tha mà hỏi tiếp: "Anh từng đi lính? Em tưởng Tiết gia không theo quân đội mà?".
"Rèn luyện vài năm thôi, không tính theo hẳn".
Tiết Vũ Khiêm không nói trực tiếp, vòng quanh vài ý cho xong chuyện. Anh có cảm giác cô gái nhỏ này đang thăm dò anh, không rõ mục đích là gì nhưng cứ như con báo con đang truy theo mục tiêu vậy. Đầy tò mò và ngang nhiên rất hùng dũng.
"Thảo nào mà anh Tiết cõng cô bạn em giỏi thế. Cõng cả đêm sao ạ?" Nói xong Vân Tiếu Ngữ bật phá lên cười, ánh mắt giảo hoạt hấp háy nhìn anh thanh niên đằng trước. Tiết Vũ Khiêm đen mặt nhăn mày, quyết không nói thêm một câu gì với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578975/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.