"Vì cậu chứ còn vì gì? Đồ ngốc này"
Vân Tiếu Ngữ nói, nhanh tay thu dọn chỗ sách vở vẫn còn đang bày bừa của cô lại. Cố Dĩ Liên vẫn đang cố gắng tiêu hóa ý nghĩa câu nói của Vân Tiếu Ngữ, tay chân lóng ngóng chậm rì mà cất cái này vào một chỗ, cái kia vào một chỗ.
Ánh nắng chiều đang dần tắt, đổ bóng Vân Tiếu Ngữ xuống bao trùm lấy cơ thể cô. Cố Dĩ Liên hốt hoảng ôm ngực, kín đáo lẩm bẩm tự trấn an bản thân trước khi mình bất chợt làm ra hành động nào đó sổ sàng khiến cả hai khó xử. Vân Tiếu Ngữ nheo mắt, đưa tay lên gỡ mấy lọn tóc rối của cô, vén nó sang bên mang tai và nói với vẻ đây ngạc nhiên.
"Tóc cậu mềm thật đấy".
“ Vậy... vậy sao?” Mặt Cố Dĩ Liên lập tức đỏ lên với tốc độ chóng mặt. Cô ấp ủng cúi đầu, hai chân di di vào nhau tố cáo tâm trạng hốt hoảng của mình. Vân Tiếu Ngữ cũng thấy bất ngờ trước hành động bộc phát của bản thân, đầu ngón tay nóng rần rần như vừa có ngọn lửa thiêu đốt. Cô vội rụt tay lại và lên tiếng: “Tôi xin lỗi..."
Chưa kịp nói hết câu, Vân Tiếu Ngữ chợt không còn nhớ ra mình định nói gì khi nhìn vào đôi mắt to trong veo của Cố Dĩ Liên. Trong ánh nắng dần tàn, khuôn mặt của Cố Dĩ Liên hiện lên với những góc cạnh sắc nét. Đôi mày rậm, mắt to rất có hồn, cánh mũi nhỏ nhỏ và làn môi đầy đặn hơi nhếch lên đầy nét ngây thơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578965/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.