Chương trước
Chương sau
Gã hỏi cô như cầu xin sự ban phát tình thương. Gã không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ có thể nặng nề lên tiếng. Gã đã quá thất thố rồi, gã lại doạ cô sợ. Gã không muốn làm cô có ấn tượng xấu với gã thêm nữa.

Cô không thể chịu đựng được một Tôn Chu Minh yếu ớt và hạ mình như vậy. Trước đây gã chưa từng cầu xin cô như vậy, thậm chí kể cả khi cả hai đang sống trong hạnh phúc giả tạo. Tôn Chu Minh mà cô biết chưa từng khẩn cầu một ai, chỉ có người khác khẩn cầu gã, không phải là gã.

Cô không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất một chút nào.

Cô ngồi xuống, không nhìn gã và nói với vẻ bất đắc dĩ:

"Được rồi, dù sao cũng là tôi mời khách".

"Cảm ơn em."

Gã cúi đầu uống nốt ly rượu. Rượu không nặng nhưng gã lại muốn say đến tệ hại. Chỉ có say, gã mới tìm thấy hình ảnh cô vẫn thuộc về gã mà không phải là người con gái tuy gần mà xa nghìn dặm thế này.

Đợi gã uống xong chai rượu, cô gọi thanh toán và nhanh chóng rời đi không buồn lấy lại tiền thừa. Cô đi nhanh như chạy trốn, mà có thể là đang muốn trốn chạy thật vì Tôn Chu Minh hôm nay khiến cô rối loạn và không sao khống chế được sự hận thù và căm ghét, kể cả tình yêu đã chết trong lòng. Mẹ kiếp Tôn Chu Minh, lão nương đây sống lại không phải là để cái mặt lừa dối của anh lừa thêm lần nữa.

Tôn Chu Minh bám theo cô, hơi rượu bốc lên đầu gã khiến gã phảng phất và gã bất giác tóm lấy cánh tay cô, kéo cô lại mạnh bạo.

Cô kháng cự lại cử chỉ thô bạo của gã, cơn giận dữ kiềm chế nãy giờ không còn bị dằn lại nữa mà tự do bùng lên. Cô hét vào mặt gã: "Tôi không thể chịu nổi anh nữa rồi! Anh mau buông tôi ra!".

"Tiểu Sênh, anh yêu em mà, sao em lại không yêu anh?" Gã cười như khóc, cánh tay run run xiết cô đến phát đau. Gã lảm nhảm và khiến cô không thôi hoảng hốt:

"Là anh đến trước, không phải hắn ta. Tại sao em lại nỡ phản bội anh?" Người đi đường đứng lại nhìn cô chỉ trỏ càng khiến cô tức đến

bùng nổ. Cô nghiến răng hất văng tay gã ra và chỉ tay vào mặt gã mà nói: "Tôn Chu Minh, nghe cho rõ đây! Tôi yêu Tiết Vũ Khiêm chứ không phải anh. Anh cũng chẳng phải người đến trước gì cả, đừng nói những câu bôi nhọ tôi như vậy. Chúng ta coi như là bèo nước gặp nhau, đừng quàng thêm tầng quan hệ với tôi, tôi gánh không nổi. Giờ thì tránh xa tôi ra!"



Cô quay lưng bỏ chạy rất nhanh. Tôn Chu Minh này là sao, cô không hiểu cũng không muốn hiểu. Gã đang nói lung tung gì vậy? Cô thật sai lầm khi đồng ý ăn một bữa với gã.

Tôn Chu Minh ôm lấy cô từ phía sau và nói vào tai cô những lời dịu dàng tha thiết đến tê lòng.

"Anh xin em, đừng rời bỏ anh".

"Buông tôi ra!" Cô gầm lên và rít qua kẽ răng.

"Không! Nếu anh buông em sẽ quay lại với tên đó!"

"BỐP!"

Cô quay lại tát gã một cái thật mạnh đến mức lòng bàn tay bỏng rát. Gã quay mặt sang một bên vì cái tát của cô, má đỏ ửng và khuôn mặt đau khổ chật vật. Cô hít một hơi sâu, nói rành mạch vào tai gã như dao đâm tim gã:

"Đừng bám theo tôi nữa, điều đó là vô ích vì tôi chỉ yêu duy nhất Tiết Vũ Khiêm. Tôi không yêu anh, anh hiểu chứ? Giữa chúng ta không có tình yêu, tôi ghê tởm tình yêu của anh".

Tôn Chu Minh đứng hình, khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn. Gã đứng sững lại, tay vẫn giữ nguyên tư thế và gã chỉ có thể mấp máy môi gọi tên cô trong vô vọng:

"Tiểu Sênh"

Cô đã đi khuất xa khỏi tầm mắt gã và cô không còn nghe thấy tiếng lòng gã đang gào lên như những tay thi sĩ. Cô bỏ chạy vội vã như thể gã là con quái vật đáng ghê tởm mà không còn thiết tha nhìn mặt.

Tôn Chu Minh ôm mặt, bật cười ha hả như một kẻ điên. Gã chẳng màng đến ánh mắt của mọi người xung quanh, mà đối với gã ngoài người con gái ấy thì chẳng còn điều gì là quan trọng hết. Gã lập tức khởi động xe và lái xe như bay trên đường. Tiếng động cơ xe gào thét như nói thay tiếng lòng gã. Tôn Chu Minh không khỏi nhớ lại cái ngày đáng nguyền rủa ấy, khi gã nhớ ra toàn bộ câu chuyện của đời trước mà gã đã bỏ lỡ. Chỉ có vài tháng ngắn ngủi mà cô vuột khỏi tay gã, dễ dàng như cách gã đã buông tay và hành hạ cô như trước đây. "Tiết Vũ Khiêm! Tất cả là do mày!"



Gã nghiến răng đánh xe đến trụ sở Tiết thị, hung ác nguyền rủa Tiết Vũ Khiêm bằng những câu từ độc địa nhất. Tôn Chu Minh rũ bỏ hoàn toàn chiếc áo “Tôn thiếu gia" đạo mạo, thay vào đó là một Tôn Chu Minh như con thú bị thương đầy thù hằn.

Gã tưởng chừng như sắp phát điên lên. Chỉ có sòng phẳng một trận với Tiết Vũ Khiêm mới có thể xoa dịu cơn cuồng nộ trong gã.

Ở một nơi khác, cô mê man bị trói kỹ nằm trong khoang hàng của một chiếc xe tải, mới cách đây chục phút cô còn đang yên ổn ngồi trên xe taxi hướng về Bạch gia. Không ngờ gã lái xe lại là kẻ xấu đã đánh thuốc mê và nhanh chóng đưa cô đi khuất dạng không ai biết.

Trong cơn mê man, cô mơ màng nhớ về quá khứ bi thảm của đời trước. Cô mơ thấy chính mình trong những bộ cánh sang trọng nhưng lại trống rỗng không sắc thái, ngồi chờ Tôn Chu Minh trong vô vọng. Cô còn mơ hồ nếm được cả vị chát của muôn ngàn giọt nước mắt đã rơi xuống vì gã. Cô cảm giác đầu như có ai bổ từng nhát búa xuống đến nhức nhối và choáng váng. Thân thể xóc nảy theo từng nhịp xe chạy, tay chân đều bị trói nghiền lại và mắt bị bịt kín không lọt một tia sáng. Cô mơ mơ màng màng cứ vậy mà tỉnh rồi lại mê man, suốt cả đêm dài trước khi bị đánh thức một cách thô bạo bởi tràng tiếng chói tai:

"Dậy mau!!"

Rốt cuộc cô đang ở đâu vậy?

Trở lại thời điểm Tôn Chu Minh đến tìm Tiết Vũ Khiêm tối hôm trước. Tôn Chu Minh đậu xe ngay trước cửa lớn của Tiết gia, hai mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa lớn vẫn đang đóng lại im lìm, trên môi là điếu thuốc cháy đỏ. Dưới chân gã là hàng tá điếu thuốc đã tàn. Khuôn mặt gã mệt mỏi và tiều tụy tưởng chừng như gã đã già đi đến vài chục tuổi. Mà đúng là gã đã già, tâm hồn già nua nhưng thân thể lại trẻ trung, thật mỉa mai.

Gã cần xác định lại liệu rằng Tiết Vũ Khiêm có "trở lại" như gã hay không? Đúng lúc này chiếc xe ô tô của Tiết Vũ Khiêm mới trở về. Từ đằng xa không khó để nhận ra Tôn Chu Minh, Tiết Vũ Khiêm hừ một tiếng khó chịu. Anh dừng xe và mở cửa đi xuống, lạnh giọng nói:

"Tôn thiếu có chuyện gì tìm Tiết mỗ lúc này? Mời vào".

“Mày không biết ư?" Tôn Chu Minh hỏi một câu không đầu không đuôi, hai mắt đỏ ngầu và môi nhếch lên đầy vẻ trịch thượng.

“Anh nói lảm nhảm gì vậy?"

Tiết Vũ Khiêm nhíu mày, trong đầu dâng lên dự cảm không tốt. Tôn Chu Minh như biến đổi thành con người hoàn toàn khác, gã không còn là gã hoa hoa công tử như cách đây ít lâu hai người gặp mặt. Tôn Chu Minh bây giờ đây khí thế nguy hiểm và tà ác, giống như một kẻ vừa trải qua những trải nghiệm đau đớn đến tột cùng. Tôn Chu Minh dụi điếu thuốc dưới chân, cười phá lên và không khỏi mỉa mai:

"Ông trời quả là có mắt đúng không? Lần này tao vẫn là người thắng mày. Mày không bao giờ có thể chiếm được em ấy, kiếp trước hay kiếp này đều như vậy mà thôi. Đồ thất bại!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.