"Anh..."
Tiết Vũ Khiêm cau mày, thầm mắng tên điên khùng đang lảm nhảm này thì có tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Thì ra là chú Bạch.
"Dạ thưa chú, tiểu Sênh không đi với cháu ạ."
“Sao ạ? Em ấy vẫn chưa về? Sao có thể? Em ấy nhắn với cháu là đi ăn với bạn rồi sẽ về mà?”
“Vâng! Cháu đến ngay giờ ạ!"
Tiết Vũ Khiêm hoảng hốt cúp máy. Anh bỏ mặc tên điên khùng Tôn Chu Minh lại, vội lái xe quay sang hướng nhà Bạch gia, trong lòng nóng như lửa đốt. Tiết Vũ Khiêm không khỏi phát hoảng, đầu óc rối tinh rối mù. Nếu như cô mất tích hoặc có mệnh hệ gì, tất cả là tại anh.
Tôn Chu Minh một mình đứng tại chỗ, nhìn theo Tiết Vũ Khiêm mà nhếch môi cười cười. Gã lẩm bẩm:. Nhanh ????à không có quảng cáo, chờ gì tì???? nga???? ( Т???? uMТ????U????????N.????n )
"Em ấy mãi mãi không thuộc về mày đâu".
“Là vật của tao, mãi mãi chỉ là của tao mà thôi. Mày sẽ không tìm được em ấy đâu Tiết Vũ Khiêm".
Cô tỉnh dậy cũng đã là trưa ngày hôm sau. Cô tỉnh dậy vẫn còn tàn dư của thuốc mê, những cơn đau đầu như dội xuống khiến cô chán nản muốn chửi thề. Cái gã bịt mặt thì vẫn đang la hét bên ngoài và ló đầu, đá lên người cô mấy cái thô bạo và gào rú:
"Dậy mau con nhỏ này!"
"Anh là ai..."
"Mẹ kiếp! Mày còn dám lên tiếng!”.
Gã tát cô một cái rất mạnh khiến cô ngã ra, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/2578892/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.