Thái tử phi nghe Hoằng Tích nói xong, cũng không phải lo lắng chuyện bị Khang Hi răn dạy, mà là lưu tâm đến mấy người cung nhân cố ý đem lời truyền đến tai Hoằng Tích, hỏi, “Ngươi phạt mấy người cung nhân thế nào, ngươi có hỏi rõ bọn họ nguyên cớ vì sao không?” Hoằng Tích vẻ mặt kỳ quái, “Ngạch nương, bọn họ không phải là người hầu ở ngự hoa viên sao, nhi tử để đại thái giám đem bọn họ áp giải xuống.” Thái tử phi sờ sờ đầu Hoằng Tích, “Ngươi còn nhỏ, cũng may mà ngươi không trực tiếp đi tìm hoàng mã pháp ngươi.” Nói rồi cùng Hoằng Tích rời khỏi phòng đồ chơi. Đợi trở lại trong phòng thái tử phi, thái tử phi mới nói đám người Trữ ma ma đi thăm dò tin tức của mấy người cung nhân kia, sau đó phái người đem bọn họ với tội danh nói xấu chủ tử đi trừ khử, đem sự tình xử trí sạch sẽ lưu loát. Hoằng Tích nguyên bản nghe thái tử phi nói hắn còn nhỏ, xử sự thiếu chu toàn có chút không phục, đợi nghe thái tử phi cùng đám người Trữ ma ma phân tích xong, hắn mới chợt hiểu mình thiếu chút nữa đã bị người ta lợi dụng, nhất thời vừa tức vừa thẹn. Hóa ra thái tử phi khi nghe Hoằng Tích nói cung nhân nhiều chuyện xong, liền biết đây là có ngừoi muốn lợi dụng Hoằng Tích đi nói cho Khang Hi. Ở hậu cung, sẽ không có cung nữ thái giám thuần khiết, ở đằng sau người nào cũng sẽ nắm giữ một số mạng lưới thông tin, đương nhiên phần lớn thời gian đều sẽ che giấu. Trong hoàng cung các loại tin đồn truyền đi hết sức nhanh, nhưng ngoài mặt cho tới bây giờ cũng không có cung nữ can đảm dám nghị luận sự tình hoàng gia, chớ nói chi là ở trong ngự hoa viên đàm luận, còn trùng hợp để Hoằng Tích nghe trộm được. Đây quả thực là dùng tánh mạng đi buôn chuyện, căn bản không nghĩ cũng biết là bọn họ có người chỉ điểm, mấy người cung nhân đó cũng thuộc về loại con tốt dùng xong liền ném. Lựa chọn để Hoằng Tích nghe được, thứ nhất chính là Hoằng Tích tuổi còn quá nhỏ, xử trí sự tình thì không được chu toàn, có thể cho người đứng đằng sau có đầy đủ thời gian xóa đi vết tích, thứ hai chính là thấy Hoằng Tích rất dễ bị kích động, sẽ liền đến trước mặt rồng kêu oan cho thái tử phi. Mà người sau lưng dám làm như thế, có một chút khẳng định Khang Hi quả thực đối với thái tử phi có bất mãn, muốn răn dạy thái tử phi, như vậy Hoằng Tích đi tìm Khang Hi thì Khang Hi sẽ tưởng thái tử phi để nhi tử tới kêu oan, như vậy ấn tượng của Khang Hi đối với thái tử sẽ càng kém hơn, làm trầm trọng hơn sự bất mãn của Khang Hi đối với thái tử phi. Cho dù Hoằng Tích không đi tìm Khang Hi, chuyện Hoằng Tích ở ngự hoa viên xử trí mấy người cung nhân, mấy người cung nhân đó lại không bao giờ xuất hiện nữa, Hoằng Tích cũng sẽ bị coi là tuổi còn nhỏ mà bạo ngược vân vân, còn có thể có cái gì danh tiếng? Các chủ tử hậu cung sẽ không bỏ qua cơ hội vận dụng lời đồn đãi hãm hại người. Hoằng Tích nếu bị gài bẫy, Hoằng Thăng làm ca ca của Hoằng Tích làm sao lại có thể không bị liên lụy đến. Người ta muốn nhổ củ cải sẽ nhổ luôn một chuỗi, ai lại khách khí với ngươi chỉ nhổ có một? “Ngạch nương, đều là nhi tử quá sơ suất.” Vẻ mặt Hoằng Tích thật là ảo não, “Sớm biết vậy liền đem mấy người cung nhân kia mang về Dục Khánh Cung, hảo hảo thẩm vấn rốt cuộc là ai sai làm như vậy.” “Chuyện không liên quan tới ngươi. Nếu có mang về Dục Khánh Cung được cũng không có khả năng thẩm vấn ra cái gì, sẽ chỉ làm bọn họ cắn lưỡi tự sát, đến lúc đó liên lụy ra người nhiều hơn.” Thái tử phi an ủi, con cái nhà ai tuổi còn nhỏ sẽ học những chuyện lục đục với nhau này a. Lần này rõ ràng chính là có người đối với chuyện Hoằng Thăng được lên triều nghe chính sự mà bất mãn, chuyện thái tử phi ghen tuông làm ngơ Ô Nhật Na, Khang Hi muốn răn dạy thái tử phi chỉ là một chuyện mượn cớ thêu dệt. An ủi qua Hoằng Tích, để cung nữ hộ tống Hoằng Tích đi về nghỉ ngơi, lại để cho nhũ mẫu đem Viên Ninh đã ngủ say an trí tốt, thái tử phi dằn cơn tức giận xuống đáy lòng không cho phát ra ngoài, đối với Trữ ma ma lạnh nhạt nói, “Trữ ma ma, ngươi nói ta cho tới bây giờ cũng chưa từng tìm mấy người phụ nhân kia gây phiền phức, các nàng thế nào lại không biết chừng mực đây?” “Hừ, dám lợi dụng con ta! Ha hả.” Thái tử phi cười lạnh hai tiếng, nâng ly trà nóng trong tay lên ực một hớp, “Ta cuối cùng phải tính sổ với các nàng thu chút lợi tức, ngươi nói xem có phải không.” “Không sai, chủ tử nên sớm làm cho các nàng biết người không phải người dễ khi dễ!” Trữ ma ma vẻ mặt cùng chung mối thù. “Đây là thế nào?” Thanh âm của Thái tử đột nhiên truyền vào, thái tử phi nhìn về phía cửa, thấy thái tử đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt kỳ quái hỏi, “Ại lại đắc tội với thái tử phi của cô?” Nói rồi thái tử đi tới, phất tay để Trữ ma ma đi ra ngoài, trong lòng Trữ ma ma đang tràn đầy mưu kế muốn nói cho thái tử phi làm sao xử trí mấy vị chủ tử phiền phức kia, bị cử động này của thái tử làm cho nghẹn nuốt toàn bộ trở lại, nhìn về phía thái tử phi, thấy thái tử phi gật đầu, cũng liền thành thật lui ra. “Nói một chút, chuyện là thế nào?” Thái tử tò mò hỏi. “Không có việc gì, chỉ là muốn tìm người gây chuyện mà thôi.” Thái tử phi ra hiệu bằng mắt ý bảo thái tử đừng ngạc nhiên. Thái tử nghe vậy, cười hắc hắc hai tiếng, sau đó mới ho nhẹ nói, “Ngươi còn biết tìm người gây chuyện? Vậy ngươi có biết hay không, hoàng a mã muốn tìm ngươi gây chuyện?” “Hoàng a mã tìm ta gây chuyện lạ lắm sao? Hắn để thái hậu đem Ô Nhật Na đưa vào Dục Khánh Cung cũng đã là gây phiền toái cho ta.” Thái tử phi khách sáo liếc mắt thái tử, “Nhưng coi bộ ta bị người ta tìm đến gây chuyện ngươi lại cao hứng lắm sao?” Thái tử nghe vậy, thấy thái tử phi mày liễu lạnh lùng dựng thẳng, nụ cười trên mặt lại càng kéo ra lớn, “Cô cũng không phải thấy hả hê, chẳng qua là vui vẻ khi thấy thái tử phi để ý đến cô như vậy, cho dù liều mạng bị hoàng a mã quở trách, cũng không chịu chia sẻ ta cho người khác tí nào, ha ha.” Nếu như điều không phải hiểu rất rõ con người thái tử, thái tử phi sẽ thật sự cho rằng lời này của thái tử là châm chọc đây, nhưng chỉ khi biết tính tình thái tử, thái tử nói ra lời đắc ý lần này, cũng khiến cho thái tử phi nhịn không được ngứa tay, “Ngươi nếu là thích cái Ô Nhật Na kia, ta sẽ đích thân đến chỗ thái hậu đem người cầu trở về. Ta từ trước đến nay vẫn coi trọng danh tiếng, cũng không muốn nhẫn nhịn bị người ta nói là đố phụ.” “Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Cái kia làm phiền ngươi đừng mang trở về, thật vất vả mới đuổi đi được a.” Thái tử nghe được thái tử phi giận lẫy, thức thời mà đi dỗ dành, mấy ngày Ô Nhật Na ở Dục Khánh Cung, tuy rằng hắn còn chưa thấy mặt, nhưng thái độ làm người cùng cách hành sự của Ô Nhật Na hắn đã sớm nghe được rõ ràng, loại nữ nhân này dính vào chính là phiền phức, càng miễn bàn Ô Nhật Na còn chuẩn bị đào hố để hắn cái vị thái tử gia này chủ động rớt xuống, đó đủ để có thể nhìn ra nàng là loại người không thể nhẫn nại. “Bất quá đuổi Ô Nhật Na về Từ Nhân Cung, khẳng định còn có chút phiền toái.” Thái tử nói, “Ngươi cũng biết trong ý tứ thái hậu đại thể cũng có ý của hoàng a mã. Ô Nhật Na ở Dục Khánh Cung chúng ta, ngươi đối với nàng thế nào, hoàng a mã cũng đều biết. Chuyện lần này, ngươi đánh rơi mặt mũi của hoàng a mã, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm.” Thái tử phi trợn mắt liếc thái tử, “Hoàng a mã đẩy Ô Nhật Na cho ta là muốn răn dạy ta? Hoàng a mã có thể mở miệng sao?” Dẫu gì cũng đường đường là một thái tử phi, nếu thật làm một một Mông Cổ cách cách còn là một lòng muốn làm thị thiếp của thái tử bị mắng, mất mặt không chỉ có riêng một mình thái tử phi. “Hoàng a mã có thể tìm cớ mở miệng, cũng tốt hơn để ở trong lòng, không sợ phiền muộn chết, cũng là lo lắng đến chết, đúng không?” Thái tử chỉ điểm nói, nói cho thái tử phi dù có làm thế nào cũng không tránh khỏi bị hoàng a mã ghi nhớ việc này a, cũng không phải chuyện tốt. “Chúng ta làm nhi tử cũng không dám bằng mặt không bằng lòng, ngươi một người con dâu trưởng lại hét vào mặt rồng.” Thái tử điện hạ đối với thái tử phi giơ ngón tay cái lên, nói thật giống như có vẻ vinh quang vậy. “Ta nếu dám làm như thế thì sẽ không sợ, ngày khác ta tự mình đến trước mặt hoàng a mã lĩnh tội.” Thái tử phi nói, “Miễn cho lại bị một số người nhìn chằm chằm.” “Nga, ngươi chuẩn bị nói như thế nào.” Thái tử nghe xong cảm thấy nhiều hứng thú hỏi. “Đến lúc đó ta sẽ nói, ta đối với chuyện nạp thiếp cho thái tử điện hạ không có ý kiến gì, nhưng nhân phẩm phải đạt mới được.” Thái tử phi đáp, “Ngươi yên tâm, không có cái Ô Nhật Na này, ta tìm cho ngươi mấy người biết nữ công gia chánh, cố gắng để đại gia đình càng thêm đông vui.” Thái tử điện hạ nhất thời không cười được. Lôi kéo thái tử phi, bao bọc ở trong lòng, hôn nhẹ gương mặt lại xoa bóp bàn tay nhỏ bé, giọng thì mang chút thương tâm, “Cô chính là hạnh phúc khi ngươi đối với cô thâm tình, thế nào liền một chút đã trở mặt? Ngươi yên tâm đi, hoàng a mã nếu thật cho đòi ngươi đến ngự tiền, cô thay ngươi chống đỡ. Hơn nữa, hơn nữa có vì việc này, ngươi cũng không bị gọi cái gì là đố phụ, chúng ta nhà Ái Tân Giác La còn có một bát phúc tấn đây.” Mặt thái tử điện hạ biến sắc quá nhanh, thái tử phi vẻ mặt bất đắc dĩ, tính tình người này thật là đến bây giờ chưa từng thay đổi, “Được rồi, đừng kéo bát muội vào, nàng lại không đắc tội với ngươi.” “Hảo, chỗ hoàng a mã chúng ta cũng nên có lời ăn nói, cô cũng sẽ bỏ mặt mũi thay ngươi cầu xin. Ngươi cũng không cần cảm tạ cô, nhưng tốt xấu ngươi phải nói ngươi là vì cô, không muốn nhìn thấy nữ nhân khác bên cạnh cô.” Thái tử cắn vành tai thái tử phi, nhẹ giọng nói. Một bên dùng lời khiêu khích, một bên đem chiêu số phu thê liên thủ xoa dịu Khang Hi thế nào nói cho thái tử phi, chóp mũi ngửi thấy mùi hương mê người, hai tay bắt đầu không an phận. “Này! Chính sự còn chưa nói hết, ngươi…” Thái tử phi mẫn cảm mà phát hiện thái tử điện hạ đây là dấu hiệu muốn động dục. “Bao lâu chưa âu yếm, thái tử phi thích cô như thế, muốn độc chiếm lấy cô, cô nỡ lòng nào để tình ý cháy bỏng này trôi theo dòng nước được.” Nói rồi thái tử điện hạ động tay chân. “Ai, ngươi tên hỗn đản này, đừng cởi y phục!” “Đêm xuân rất ngắn… Ôi!” Trong phòng một trận âm thanh loảng xoảng vang lên, thủ vệ cùng mấy người thiếp thân cung nữ nhất thời cảnh giác, vừa muốn hỏi bên trong có chuyện gì, chợt nghe cửa phòng mở ra, thái tử điện hạ hùng hùng hổ hổ ly khai. Thái tử điện hạ và thái tử phi cãi nhau giận dỗi, tin nóng trong ngày! … Càn Thanh cung, Khang Hi coi xong tấu chương, lại hỏi Hoằng Thăng bài tập hôm nay, cùng với kiến giải cùng cảm nhận đối với chính sự nghe được hôm nay xong, liền để Hoằng Thăng lui xuống phía dưới. Hoằng Thăng vốn dĩ thấy hoàng mã pháp còn có chuyện muốn nói, muốn ở lại, đã thấy hoàng mã pháp để hắn lui ra, cũng sẽ không nói thêm câu nào, liền thành thật mà quay về thiền điện đi nghỉ ngơi. Khang Hi nhìn bóng lưng Hoằng Thăng rời đi, trong lòng cảm khái, đứa trẻ thật ngoan a, nhưng ngạch nương nó thế nào lại càng ngày càng không biết điều a. Hôm nay nghe được thái tử phi đem Ô Nhật Na đuổi về Từ Nhân Cung, trong lòng hắn buồn phiền một trận. Tuy rằng Ô Nhật Na là nhờ thái hậu mang vào Dục Khánh Cung, nhưng cũng là có ý tứ của hắn, vậy mà thái tử phi lại không thèm để ý chút nào, bằng mặt không bằng lòng. Nguyên bản bởi vì thái tử phi hiền thục đôn hậu, có công sinh dưỡng a ca, bởi vì thái tử đối thái tử phi vô cùng ỷ lại, nên Khang Hi bày kế răn dạy thái tử phi mà trong tâm cảm thấy áy náy, ngay ngày thứ hai bắt đầu để Hoằng Thăng thượng triều nghe tấu chương bày tỏ ý bồi thường, vậy mà thái tử phi không có một tia giác ngộ, lại càng không cảm kích. Nghĩ tới đây, mặt của Khang Hi lại càng thêm nghiêm túc, thái tử cũng không có chút động tĩnh nào, mỗi ngày vẫn bình tĩnh như thường, Khang Hi không biết đứa con trai này rốt cuộc có để bụng đối với chuyện này hay không, thậm chí truyền ra tin hắn đối với thái tử phi bất mãn xong, thái tử cũng không có biện giải một câu, vốn dĩ thấy biểu hiện này của thái tử Khang Hi nên thoả mãn mới phải, thế nhưng thái tử cùng thái tử phi cảm tình vẫn mặn nồng như trước, ngay đến một câu thái tử giáo huấn thái tử phi cũng không có nghe được. Khang Hi cũng không biết chính xác cái thái độ này của thái tử là thế nào, thái tử không giáo huấn thái tử phi bất kính với thái hậu, chẳng lẽ muốn hắn cái vị hoàng a mã này thực sự tự mình răn dạy? Đây cũng là điều khiến người khó mà an tâm! Khang Hi nghĩ đến đây có chút bực mình, ban đêm suy nghĩ nhiễm hơi lạnh, ho khan một cái, không chống đỡ được cơn buồn ngủ liền đi nghỉ ngơi, nằm trên giường vẫn như cũ nghĩ đến hạn hán lớn ở tây bắc, biên cảnh không an ổn, sĩ tộc Giang Nam san sát, phong trào tham ăn hối lộ dâng cao, càng chưa nói nội trong kinh thành những tôn thất quan viên cũng đã làm người sốt ruột. Trong lòng nhiều tâm sự, Khang Hi một đêm đều ngủ không được an ổn, ngày hôm sau vừa tỉnh lại, chợt nghe cung nhân nói thái tử điện hạ quỳ ở ngoài điện chờ lĩnh tội đã lâu. Khang Hi vừa nghe, hiện giờ vẫn chưa tới thời gian vào triều, thái tử tới đây sớm nhất định là có việc, lại sợ con trai bảo bối ở ngoài điện nhiễm lạnh, vội vàng cho gọi vào. Quả nhiên, Khang Hi còn chưa kịp mở miệng hỏi thái tử chuyện gì mà phải vội vội vàng vàng cầu kiến, liền thấy thái tử điện hạ vừa tiến đến, nhìn thấy Khang Hi, vén lên vạt áo liền quỳ xuống, vẻ mặt áy náy khổ sở: “Nhi thần thẹn với hoàng a mã a!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]