Viện tử rộng lớn văng vẳng tiếng hát ru ngọt ngào như mật, hai bàn tay nhỏ xíu bám trên nôi, tròn xoe mắt hạnh quan sát oa nhi đang mơ màng ngủ. Để ý kỹ sẽ nhìn thấy cổ tay hài tử đang đứng quấn mấy vòng dây, cổ chân cũng bị quấn một sợi dây tương tự, mà người cầm đầu dây lại đang bình tĩnh thưởng trà đọc sách.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, rất nhanh cửa bị đẩy ra, Lục Ngưng đảo mắt một vòng liền nhìn thấy đại nhi nữ bị mẫu hoàng xem như chó cột chân vào trường kỷ.
"Quan gia ngài làm gì vậy? Bảo ngài xem chừng Quân nhi Mạch nhi ngài lại cột nàng?"
Lục Ngưng vừa trách mắng nhị gia vừa nhanh tay tháo dây thừng quấn quanh cổ tay cổ chân tiểu Thường Quân. Lần nào cũng vậy, nàng bận xử lý chuyện trong hậu viện nhờ phu quân chiếu cố hai nha đầu là đối phương sẽ nghĩ cách để lười biếng.
"Làm như vậy đại nha đầu mới không chạy loạn."
"Quân nhi là tước quý chạy loạn thì ngài phải trông chừng nàng, sao lại cột nàng như vậy? Còn Mạch nhi cũng đã ba tuổi rồi, cái nôi nhỏ như vậy ngài cũng ráng nhét nàng vào?" Lục Ngưng lửa nóng phừng phừng quắc mắc nhìn nhũ nương vẫn đang hát ru bên nôi: "Ngươi hát cái gì? Không thấy tiểu nữ công tử bị ép thở không nổi sao?"
Nhũ nương đáng thương liếc nhìn qua nhị gia rồi nhìn đến vương phi đang nổi cơn tam bành: "Nương nương minh giám, là nhị gia nói nô tỳ hát ru để tiểu nữ công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113171/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.