Chương trước
Chương sau
Bị tiếng kêu khóc bên ngoài làm cho đinh tai nhức óc, Đông Phương Tầm Liên lạnh lùng ném cho Tiểu Ấn Tử một cái liếc mắt, hắn ta hiểu ý rời đi xử lý Ngọc tiểu nương. Rất nhanh ngoài điện đã trở về yên tĩnh ban đầu, cung nữ đồng loạt khiếp sợ cúi đầu, thầm suy đoán cô nương vừa xuất hiện rất có thể sẽ trở thành tiểu nương tiếp theo.

Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn đến khi thân ảnh của Ngọc tiểu nương biến mất mới quay đầu nhìn Đông Phương Tầm Liên: "Tứ gia phong vận ưu nhã, mỹ nhân theo hầu nhiều vô số kể thật khiến người ta ghen tỵ."

"Nàng nói đi đâu vậy, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám nữ nhân ham muốn hư vinh mà thôi sao có thể so sánh với nàng?"

Đông Phương Tầm Liên nắm trọn bàn tay ngọc nhỏ nhắn dẫn Phó Tuyệt Ca đến trà án ngồi xuống, tự tay châm trà rót nước cho nàng: "Có phải nàng đã nghĩ thông suốt rồi nên mới đến đây gặp bản vương?"

"Mấy năm nay ta đã nhận ra cục diện trong triều sớm thay đổi rồi, người của bát gia đã không còn bao nhiêu, một khi Hoàng thượng băng thì người có thể kế vị chỉ có tứ gia ngài. Ta suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, bản thân là thuyền nhỏ trôi dạt trên đại dương mênh mông, nơi sẽ đến là hạnh phúc hay tai ương vẫn chưa biết được. Bát gia đã thất thế, thị thiếp như ta cũng không còn chỗ để dựa dẫm, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có tứ gia ngài là có thể dựa dẫm..."

Vui sướng phấn khởi trong mắt căn bản không thể giấu được nữa, khoé môi kéo cao đến tận mang tai, bàn tay thoáng chốc run rẩy nắm chặt cổ tay Phó Tuyệt Ca hằn lên một lằn đỏ chói mắt. Đông Phương Tầm Liên hàng trăm hàng vạn lần nghĩ đến ngày hôm nay nhưng không dám tin điều này thật sự xảy ra. Phó tiểu ngốc tâm cao khí ngạo lại si tình ngốc nghếch, bao lần đâm đầu vào đá cũng không biết sợ, nàng luôn lo lắng Phó tiểu ngốc sẽ không bao giờ lựa chọn nàng.

Thiên gia có mắt, Phó tiểu ngốc rốt cuộc cũng nhận ra ai là người thích hợp với nàng ấy!

"Nàng nói thật chứ? Nàng nguyện ý ở bên cạnh bản vương?"

"Vẫn chưa phải lúc, ta không nghĩ đây là thời gian thích hợp." Phó Tuyệt Ca cố hết sức mới gỡ được tay Đông Phương Tầm Liên, mặc dù đau muốn chết vẫn phải giả vờ bình thản tiếp lời: "Ta hôm nay đến chỉ để xác nhận ngài còn cần một quân quý như ta hay không, nếu ngài còn có ý muốn ta thì hãy cho ta thêm một chút thời gian để suy nghĩ."

"Bản vương dĩ nhiên cần nàng! Phó tiểu ngốc nàng đừng sợ, bản vương vẫn luôn chờ nàng, đợi nàng nghĩ thông suốt rồi chúng ta liền bái đường thành thân được không?"

Phó Tuyệt Ca chớp đôi đào hoa nhãn xinh đẹp, yếu ớt lại rụt rè gật đầu một cái coi như đồng ý. Đông Phương Tầm Liên vui mừng khôn xiết, mở rộng cánh tay đón nàng vào lòng, dịu dàng mà ấm áp đặt lên đỉnh đầu một nụ hôn.

"Bản vương đợi ngày này đợi rất lâu rồi, nàng rốt cuộc cũng chịu nhìn bản vương rồi."

Ngón tay thanh mảnh ghì chặt ngực áo đến nhăn nhúm, Phó Tuyệt Ca yên tĩnh thở một hơi thật dài nuốt xuống cảm giác ghê tởm buồn nôn. Để có thể lấy được bằng chứng trong tay Đông Phương Tầm Liên nàng chỉ có cách là nhẫn nhục chịu đựng giả vờ thuận theo đối phương. Chuyện này để bát gia biết được đừng nói là đánh người có khi cả Thanh Thân vương phủ đều bị quân lang lật lên.

"Có chuyện này không biết tứ gia có thể thay ta trút giận hay không?"

Đông Phương Tầm Liên lập tức bắt lấy hai má nàng kiểm tra trái phải: "Là ai ức hiếp nàng? Là lão bát sao?"

"Không phải, là Du quý phi và nhị gia ức hiếp ta." Phó Tuyệt Ca gục đầu lên vai Đông Phương Tầm Liên giả vờ nghẹn ngào: "Lúc trước Du quý phi cười nhạo ta xuất thân thấp kém ti tiện không xứng xuất hiện trước mặt nàng. Ta cũng không dám nói gì nhưng lần này Du quý phi bị hại lại còn là Hoàng hậu nương nương đẩy nàng xuống hồ. Nhị gia không tra không hỏi đã nói ta vô sỉ thông đồng Hoàng hậu nương nương hãm hại mẫu tộc của Du quý phi, còn nói một thị thiếp như ta chỉ biết giả vờ đáng thương trước mặt người khác..."

"Nhị hoàng tỷ bình thường nhìn có vẻ ôn hoà nhã nhặn, tri thư đạt lễ nhưng miệng mồm so với rắn rết còn độc hơn!" Đông Phương Tầm Liên đỡ lấy hai vai Phó Tuyệt Ca, dịu dàng dùng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng: "Yên tâm, bản vương nhất định thay nàng trút giận."

"Hay là thôi đi, ta chỉ nhất thời uỷ khuất mới nói như vậy, ta cũng không dám đắc tội Du quý phi với nhị gia đâu. Dù sao một thị thiếp thông phòng như ta so với cung nữ có gì khác biệt, ta không muốn liên luỵ đến ngài."

"Nàng lo lắng cho ta?"

Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn rồi lại cúi đầu xuống thấp: "Chẳng phải ngài nói sẽ trở thành chỗ dựa cho ta sao? Không lo lắng cho ngài lẽ nào lo lắng cho nhị gia?"

Nghe được lời này của Phó Tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Liên vui mừng suýt chút hét toáng lên, ra sức mân mê gò má trắng mịn không nỡ rời tay: "Có lời này của nàng là đủ rồi, đừng sợ, bản vương sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám ức hiếp nàng đâu."

"N-Nhưng mà ngài định làm gì? Nhị gia dù sao cũng là hoàng tước, Du quý phi lại có mẫu tộc chống đỡ, chúng ta căn bản không thể làm gì bọn họ a."

"Trong tay bản vương có một nội gián."

"A?" Phó Tuyệt Ca biết rõ vẫn giả vờ che miệng kinh ngạc: "Trong phủ ngài có nội gián? Ngài đã bắt được hắn chưa? Hắn có nói lung tung gì với Hoàng thượng hay không?"

"Xem nàng khẩn trương kìa, nội gián không phải ở chỗ ta mà là ở chỗ Du quý phi." Đông Phương Tầm Liên sủng nịch điểm lên chóp mũi nàng chọc ghẹo: "Bản vương không ngốc nghếch đến mức giữ một nội gián trong vương phủ đâu."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, nội gián đó có thể giúp ta trút giận rồi, nhưng mà phải làm sao để trút giận đây?"

Đông Phương Tầm Liên hé miệng muốn nói thì đột nhiên ngừng lại, đôi hắc mâu thâm thuý xoáy sâu vào mắt Phó Tuyệt Ca bới lông tìm vết. Kỳ quái, Phó tiểu ngốc ngày thường tránh nàng như tránh quỷ, dù có nghĩ thông suốt cũng không nhiệt tình đến vậy, rốt cuộc đã hồi tâm chuyển ý hay muốn lừa gạt nàng?

Nhận ra tia nghi hoặc trong mắt Đông Phương Tầm Liên, Phó Tuyệt Ca lén lút nuốt khan một ngụm nước bọt, đảo mắt hai vòng liền ứa ra nước mắt cá sấu.

"Ngài rõ ràng đang lừa ta!"



Phó Tuyệt Ca không báo một tiếng đã vung tay đẩy ngã Đông Phương Tầm Liên, tức giận chỉ tay vào mặt nàng mắng nhiếc: "Còn nói giúp ta không bằng nói ngươii kiêng kỵ ta! Hôm nay ta mạo hiểm đến vương phủ tìm ngươi ngươi lại dùng ánh mắt này nhìn ta, ngươi rõ ràng không có ý muốn thú ta, ngươi chỉ đang lừa gạt ta mà thôi!"

"Bản vương chưa từng nghĩ như vậy, bản vương chỉ là không hiểu tại sao nàng lại chủ động lấy lòng bản vương."

"Vậy ngươi muốn ta trở mặt với ngươi? Đánh ngươi mắng ngươi mới vừa lòng? Thanh Thân vương điện hạ khẩu vị nặng thật đấy."

"..." Đông Phương Tầm Liên bất đắc dĩ đưa tay xoa hai bên thái dương, rầu rĩ lắc đầu đáp lời: "Bản vương không có ý đó, nàng ngoan ngoãn nghe lời càng đúng ý bản vương, cứ coi như bản vương chưa nói gì đi."

"Tước quý các ngài đúng là khó hầu hạ, mỗi lúc mỗi khác còn không chịu nói rõ ràng." Phó Tuyệt Ca thoát ly ôm ấp của tứ nhân tra, ung dung bình thản đi dạo một vòng nội điện quan sát bài trí xung quanh: "Tứ gia không tin ta cũng được, dù sao chúng ta chỉ mới gặp lại nhau ngài trong lòng có nghi ngờ ta vẫn thông cảm được. Bây giờ cũng không còn sớm, ta phải trở về rồi, ngài không cần phải tiễn đâu."

"Được rồi, để bản vương gọi người đưa nàng về, bên ngoài nguy hiểm trùng trùng nàng đi một mình bản vương không an tâm."

"Hảo, đa tạ tứ gia hảo ý."

Phó Tuyệt Ca nói đi liền đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Đông Phương Tầm Liên trầm mặc quan sát Phó tiểu ngốc lên xe ngựa, mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng vẫn không cách nào cưỡng lại được yêu cầu hấp dẫn của đối phương. Mặc kệ, có được tiểu ngốc những chuyện tiếp theo đều dễ dàng, nàng không tin lão bát có thể từ biên cương xa xôi đoạt lại người trong tay nàng.

...

"Chủ tử nương nương ngài đừng đi!!"

A Bích ngã rạp xuống sàn túm lấy cổ chân Phó Tuyệt Ca kêu gào thảm thiết, nàng đã khóc hơn hai canh giờ rồi vẫn mà vẫn có tinh thần khóc tiếp. Phó Tuyệt Ca chán nản bưng tai giải điếc, nha đầu này so với A Xán còn dai hơn, nói thế nào cũng không chịu nghe.

"Ta chỉ đi gặp tứ gia nói chuyện thôi, ngươi làm cái gì vậy hả?"

"Không được! Để bát gia biết ngài gặp riêng tứ gia nhất định sẽ nổi giận, đến lúc đó mạng nhỏ của nô tỳ mạng nhỏ cũng không giữ được nữa!! Cầu ngài a nương nương, ngài đừng đi nữa."

"Không đi không được, ta đã lừa được tứ nhân tra rồi chỉ còn thiếu một bước nữa là kế hoạch sẽ hoàn thành. A Bích ngoan, ngươi buông tay để ta đi gặp tứ gia, lần này gặp xong chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành được không?"

"Không được! Không được!!" A Bích nhoài người vòng tay ôm cứng cổ chân Phó Tuyệt Ca, mặt nhỏ lem luốt nước mắt bẩn không chịu nổi: "Vạn nhất tứ gia nảy sinh ý đồ bất chính với ngài nô tỳ biết ăn nói thế nào với bát gia? Nương nương cầu ngài, chúng ta quay về ngoại trạch đi, chuyện trong kinh thành cứ để nhị gia lục gia giải quyết là được!"

"Ta đã hứa với Hoàng hậu nương nương sẽ giúp nàng rửa sạch oan tình sao có thể không làm gì mà rời kinh?" Phó Tuyệt Ca mất kiên nhẫn cúi xuống gỡ tay A Bích nhưng làm cách nào cũng không gỡ xuống được: "A Bích! Ngươi không nghe ta nói gì sao? Mau buông tay ra!"

"Nô tỳ không buông! Chết cũng không buông!!"

"Ngươi thật là, ngươi dám cãi lệnh của ta?"

"Ai lại to gan không nghe lệnh nàng vậy?"

Tiếng nói vừa phát ra Phó Tuyệt Ca và A Bích đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Vừa vặn nhìn thấy bóng người cao gầy đứng trước cửa, y phục hạnh hoàng tao nhã quý phái, tóc dài cố định bằng ngọc quan gọn gàng sạch sẽ, bộ dáng ưu nhã tú mỹ này dù là quân quý đã xuất giá hay chưa xuất giá đều phải động lòng.

Phó Tuyệt Ca hốt hoảng thả tay A Bích, A Bích cũng vội từ trên sàn bò dậy kính cẩn hành lễ: "Tứ gia vạn an."

Đông Phương Tầm Liên quét mắt nhìn A Bích, lạnh lẽo mở miệng: "Ngươi là cung nữ của Triết Thân vương phủ? Tại sao lại là ngươi mà không phải A Xán hầu hạ Phó tiểu ngốc?"

"Tứ gia quên rồi sao, A Xán và Lý phó tướng đã bái đường thành thân nàng dĩ nhiên là đi theo phu quân về cố hương sinh sống lập nghiệp rồi. Bên cạnh ta chỉ còn mỗi A Bích làm được việc, không dẫn theo nàng biết dẫn theo ai đây?"

Câu trả lời này của Phó Tuyệt Ca khá thuyết phục, Đông Phương Tầm Liên cũng không dò hỏi thêm, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

"Làm sao? Thân là hạ nhân lại dám nghe chủ tử nói chuyện?"

A Bích lúng túng không biết phải làm sao thì nhận được ánh mắt của chủ tử nương nương, bất đắc dĩ khom người hành lễ rời đi.

"Ngài sao lại đến tìm ta?" Phó Tuyệt Ca cố giữ bình tĩnh bước đến bên cạnh Đông Phương Tầm Liên: "Ngài cũng không cho ngươi thông tri một tiếng."

"Ta đến tìm nàng còn cần hạ nhân thông tri sao?" Đông Phương Tầm Liên dễ dàng bắt lấy cằm nhỏ duyên dáng nhấc lên một đoạn: "Nàng trang dung đẹp đẽ như vậy là muốn đi đâu?"



"Dĩ nhiên là đến tìm ngài rồi, không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao?"

"Bản vương nôn nóng muốn gặp nàng nên chạy đến đây, cả đêm qua bản vương không thể chợp mắt nổi chỉ mong trời mau sáng để đến gặp nàng."

"Xem ngài nói kìa, ta cũng không phải yêu nữ dung mạo tuyệt luân sao có thể khiến tứ gia phong vận đào hoa tương tư đến vậy?" Phó Tuyệt Ca khéo léo thoát khỏi nanh vuốt của tứ nhân tra, lấy cớ phao trà cách nàng xa một chút: "Hậu viện của ngài mỹ nhân đông đảo, muôn màu muôn vẻ, sấu yến phì hoàn kiểu nào mà không có, dã thảo như ta có gì đặc biệt thu hút ngài chứ?"

"Mùi giấm nồng nặc như vậy?" Đông Phương Tầm Liên hứng thú cười lớn, cánh tay gác lên mặt bàn, tỉ mỉ quan sát Phó Tuyệt Ca phao trà: "Nàng nói nàng từ nhỏ đã ngốc nghếch lương thiện, lớn lên cũng không thông minh được chút nào. Cô nương như nàng gả đi năm ngày mười bữa nhất định sẽ bị phu quân ức hiếp, chỉ có bản vương là dung túng yêu thương nàng."

Khoé môi bất tri bất giác co giật, nàng không thông minh!?

Giận đến nổi hô hấp cũng không thông vẫn phải giả vờ mọi chuyện vẫn tốt: "Tứ gia nói đúng, cô nương ngốc nghếch như ta có mấy ai thật lòng đối đãi?"

"Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, bản vương hôm nay mang tin tốt đến cho nàng."

"Tin tốt?"

Đông Phương Tầm Liên gật gật đầu, đưa tay đón lấy chén trà từ tay Phó Tuyệt Ca uống một ngụm rồi nói: "Chẳng phải nàng nói Du quý phi và nhị gia ức hiếp nàng muốn bản vương thay nàng trút giận sao? Bản vương đã nghĩ được cách rồi, thế nào, nàng có muốn nghe thử không?"

Cuối cùng cũng đợi được tứ nhân tra rơi vào bẫy, Phó Tuyệt Ca đè nén phấn khích giả vờ do dự một lúc: "Ta đã nói thôi đi, vạn nhất liên luỵ đến ngài..."

"Sẽ không, chuyện này bản vương làm phi thường kín kẽ, sẽ không bị người khác phát hiện đâu."

"V-Vậy ngài nói đi, nhưng không được giết người đó, ta sợ oan hồn của bọn họ về đòi mạng a..."

Đông Phương Tầm Liên nghe xong liền ngửa đầu cười lớn: "Oan hồn? Nàng bao nhiêu tuổi còn tin chuyện oan hồn đòi mạng? Chuyện này chỉ tiểu hài tử mới tin!"

Phó Tuyệt Ca ửng hồng hai má, xấu hổ cúi đầu đáp: "Tứ gia cười nhạo ta ngốc nghếch."

"Hảo, hảo, nàng ngốc nghếch đáng yêu, bản vương chính là thích nàng ngốc nghếch như vậy." Đông Phương Tầm Liên đưa tay kéo nàng vào ngực, ôn nhu tri kỉ vuốt ve mái tóc dài: "Thay nàng trút giận xong chúng ta thành thân, thế nào?"

"Phải xem ngài làm sao giúp ta trút giận."

"Nàng có biết Huệ Ngọc trong cung Du quý phi?"

Phó Tuyệt Ca lập tức nhíu mày, quả nhiên Huệ Ngọc đã bị tứ nhân tra mua chuộc rồi!

"Không biết, người đó là ai vậy?"

Đối với câu trả lời của Phó tiểu ngốc Đông Phương Tầm Liên cũng không lấy làm bất ngờ: "Nàng ít khi ra vào Tử Cấm Thành nên không biết Huệ Ngọc cũng dễ hiểu, nàng ta lúc năm tuổi đã theo Du quý phi nhập cung. Chuyện Du quý phi rơi xuống hồ cũng là do nàng ta theo lệnh bản vương mà làm."

Bên trong hận đến nghiến răng nghiến lợi bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ ngây ngô không biết gì: "A? Thật sao? Thảo nào Du quý phi rơi xuống hồ liền bệnh đến không dậy nổi, hoá ra là Huệ Ngọc làm ra."

"Huệ Ngọc này mua chuộc không khó, cũng rất ngoan ngoãn dễ bảo, mặc dù không thể lấy mạng Du quý phi nhưng bà ta khó lòng qua được mùa đông năm nay."

"Không phải Du quý phi nói là Hoàng hậu đẩy nàng sao?"

"Hoàng hậu là Huệ Ngọc nói thôi, Hoàng hậu làm gì có tâm trạng cùng Du quý phi tán gẫu chứ?" Nhắc đến Hoàng hậu liền tỏ rõ thái độ kinh thường châm biếm: "Mượn tay Huệ Ngọc đẩy Du quý phi xuống hồ, sau đó lại bảo Huệ Ngọc đổ tội cho Hoàng hậu, chuyện đơn giản như vậy lẽ nào nàng không đoán ra?"

Phó Tuyệt Ca đúng là không đoán ra, nàng còn tưởng Huệ Ngọc giả trang thành Hoàng hậu, không ngờ chỉ cần Du quý phi chết thì có nói ai đẩy cũng là chết không đối chứng.

"Tứ gia ngài thật lợi hại!"

"Vẫn chưa gọi là lợi hại đâu." Đông Phương Tầm Liên dùng ngón tay cọ cọ mặt Phó Tuyệt Ca, thích thú nhìn nàng vì nhột mà rụt cổ lại: "Bản vương sẽ bảo Huệ Ngọc động tay vào thuốc của Du quý phi khiến nàng lập tức đoạn khí. Còn nhị gia thì phức tạp một chút, nhưng trong Tôn vương phủ cũng có người của bản vương, nghe nói tiểu nữ công tử mắc bệnh suyển nặng không thể tiếp xúc với bụi bẩn và cỏ lau."

Mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm, Phó Tuyệt Ca gượng gạo duy trì nụ cười: "Tứ gia anh minh, không biết khi nào có thể thực hiện? Ta đợi không được nhìn bọn họ thống khổ đến chết rồi!"

"Nhanh thôi, cỏ lau đã tìm được, dược cũng đưa rồi, nay mai sẽ có kết quả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.