“Bản vương đến xem các vị lệnh ái, ban nãy nhìn thấy nhị lệnh ái bị thương nên cố ý mang một ít cao dược trị thương đến.” Đông Phương Tầm Liên thân thiết ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Yên Ca, cẩn thận đặt bình dược nhỏ vào tay nàng: “Quân quý không nên để lại sẹo, lệnh ái hồi phủ nhớ phải bôi thuốc.”
Nhận ra tứ gia tình cảm nghiêng về phía mình, Phó Yên Ca vội vàng bắt lấy cái phao cứu sinh duy nhất ra sức kêu khóc thảm thương: “Tứ gia ngài làm chủ cho Yên Ca! Từ nhỏ bốn người chúng ta đã chơi chung với nhau, ngài là người biết rõ nhất, có phải Yên Ca luôn yêu thương che chở tam muội hay không? Yên Ca có gì tốt có gì ngon đều chia phần cho muội muội, nàng gây chuyện cũng là ta giúp nàng gánh, tại sao bây giờ nàng lại đối xử với ta như vậy?”
Cảm thấy không đủ còn chui vào lòng Đông Phương Tầm Liên gào khóc thảm thiết, hoa dung như ngọc lấm lem nước mắt khiến người người thương cảm.
Không ngờ Phó Yên Ca sẽ chủ động ngã vào lòng mình, cơ hội trăm năm hiếm có nếu không tranh thủ thì cô nương mệnh cách phượng hoàng sẽ bị người khác đoạt đi mất. Đông Phương Tầm Liên tỉ mỉ đánh giá Phó Yên Ca, rồi nhìn Phó Tuyệt Ca đang quỳ bên cạnh, mười ngón tay vô thức siết thành đấm.
“Tuyệt Ca nàng không nên nói như vậy, nhị lệnh ái từ trước đến nay không phải luôn đối nàng rất tốt sao?”
Sớm biết con người Đông Phương Tầm Liên hay thay đổi lại tham mê hư vinh nàng căn bản chưa từng tin tưởng qua, tuy rằng không đau lòng nhưng vẫn cảm thấy giống như bị phản bội. Loại tước quý cặn bã từ trong ra ngoài không đáng để người khác quan tâm huống chi nàng đã giẫm phải phân một lần, không ngốc đến mức đem chân còn lại cũng giẫm lên luôn.
“Tứ gia nói đúng, ta thật không nên tranh chấp với nhị tỷ, dù sao nàng cũng không có gì đáng để ta tranh.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi… ngươi sao có thể vũ nhục tỷ tỷ như vậy?”
Phó Yên Ca uất ức không cãi lại được thì bưng mặt khóc, khóc đến nỗi cung nữ cũng phải ái ngại hai mắt của nàng sau hôm nay sẽ ra hình dạng gì.
“Hảo cho ngươi Phó Tuyệt Ca, bản cung hôm nay thay bát gia hảo hảo dạy dỗ lại ngươi, để xem ngươi sau này còn dám cậy sủng sinh kiêu hay không?!”
“Nương nương thủ hạ lưu tình!!”
Ngoài cửa xông vào hai bóng người, một là tam thạc quân, người còn lại không ai khác ngoài A Bích. Tam thạc quân là người vừa lên tiếng, ba bước biến hai đem hai cung nữ khống chế Phó Tuyệt Ca đẩy qua một bên cẩn thận dìu nàng đứng dậy.
A Bích thay thế Mi Cát quản lý vương phủ hơn một năm nay đã thành thục không ít, thấy nhiều người lạ cũng không còn khiếp sợ né né tránh tránh, nhanh chóng rút trong ngực áo một miếng kim bài.
“Điện hạ có chỉ, Phó thị Phó Tuyệt Ca dù có mắc sai lầm cũng phải đợi bát gia hồi kinh xử trí, tuyệt đối không được tuỳ tiện dùng hình thẩm vấn!”
“Loạn hết rồi!”
Thường thị kích động gạt phăng cánh tay A Bích, hai mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu: “Bản cung là thân mẫu của nàng, lẽ nào lời bản cung nói nàng dám không nghe?”
“Nương nương nặng lời rồi, đây là ý chỉ trước khi xuất kinh của bát gia, Hoàng thượng không có ý kiến nương nương cũng nên tôn trọng làm theo.” A Bích ngoắc tay ra lệnh bốn năm cung nữ bên ngoài tiến vào, khiêm nhường hướng Hoàng hậu hành đại lễ: “Nô tỳ hôm nay thất lễ rồi, không còn việc gì khác nô tỳ xin phép đưa Phó chủ tử hồi phủ.”
“Các ngươi đứng lại!”
Phó Yên Ca giãy dụa khỏi vòng tay của Đông Phương Tầm Liên loạng choạng đuổi theo phía sau: “Phó thị chỉ là thị thiếp dựa vào cái gì Hoàng hậu nương nương không thể xử trí nàng? Nương nương đã nói ta sau này sẽ là vương phi của bát gia, ta mới là chân chính chủ tử của các ngươi!”
“Ồ?” Tam thạc quân nhấc nhấc chân mày giả vờ kinh ngạc kêu: “Vương phi a? Ai phong ngươi làm vương phi? Phó Tuyệt Ca mới là người mà bát gia lựa chọn, còn chưa làm phượng hoàng đã hót inh ỏi rồi sao?”
“C-Các ngươi, các ngươi hiếp người quá đáng!”
“Hiếp người quá đáng là các ngươi! Nhìn đi, một đám người ở đây khi dễ một quân quý nhu nhược, các ngươi một câu lại một câu vu oan cho Phó Tuyệt Ca, ngươi nghĩ bọn ta là đồ ngốc nhìn không hiểu sao?”
Tam thạc quân nếu đã chọn lựa dựa vào đại thụ là bát hoàng tỷ thì có chết cũng quyết không buông tay, nhất định phải lấy lòng tâm can bảo bối của nàng: “Dựa vào các ngươi cũng dám ức hiếp người của bát hoàng tỷ? Chẳng qua chỉ là một Hoàng hậu thất sủng bị giam lỏng trong Dực Khôn Cung, vừa không phải là thân mẫu của bát hoàng tỷ vừa giết chết thân nương của nàng. Vạn nhất bát hoàng tỷ mất hết nhẫn nại thì người chịu khổ chính là ngài a Hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi dám xúc phạm nương nương?”
Hậu cung này chỉ mỗi Hoàng hậu nương nương là ủng hộ nàng trở thành bát vương phi, Phó Yên Ca dĩ nhiên sẽ xuôi về theo nàng nhằm củng cố địa vị bản thân. Nghe được tam thạc quân nói xấu, liền vung tay muốn đánh người thay Hoàng hậu trút giận.
“Cút đi!”
Tam thạc quân đá một cước cũng đủ để Phó Yên Ca ngã lăn xuống đất không đứng dậy nổi, cao ngạo từ trên nhìn xuống dáng vẻ thảm hại của cô nương mệnh cách phượng hoàng.
“Quân quý vô liêm sỉ như ngươi bát hoàng tỷ nhìn cũng không muốn nhìn còn ở đây ra vẻ vương phi gì chứ? Nhìn lại ngươi xem, không có bốn chữ ‘mệnh cách phượng hoàng’ ngươi chẳng là cái thá gì hết!”
“Cút! Cút hết đi!”
Hoàng hậu nương nương thẳng tay gạt đổ khay trà trên bàn, lớn tiếng quát vào mặt các nàng: “Đừng để bản cung nhìn thấy các ngươi! Mau cút đi!!”
Phó Tuyệt Ca choàng người đến nắm lấy cánh tay tam thạc quân ngăn không cho nàng tiếp tục tranh cãi với Hoàng hậu. Thanh danh nàng trong cung vốn đã không tốt, để người khác biết nàng ỷ sủng sinh kiêu ức hiếp bà mẫu* (mẹ chồng) dù cho bát gia có ra mặt nói giúp cũng khó lòng an ổn gả vào vương phủ.
Nhận được cái lắc đầu không vui của Phó Tuyệt Ca, tam thạc quân miễn cưỡng đình chiến, bắt lấy bàn tay nàng dẫn đường ra khỏi Dực Khôn Cung. A Bích nhanh chóng đi theo, đoàn người lần lượt lui xuống, tẩm cung rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh ban đầu.
Phó Yên Ca ba bước biến hai chạy đến đỡ lấy thân thể cạn kiệt sinh lực của Hoàng hậu nương nương, trên gương mặt xinh đẹp năm nào hằn rõ dấu vết tàn phá của thời gian. Nhìn dáng vẻ Thường thị bây giờ không ai dám tin nàng từng là quân quý xinh đẹp kiêu ngạo nhất Minh triều, mỗi bước chân đạp lên châu báu lụa là, rực rỡ sáng chói như ánh mặt trời ban trưa.
Ngay từ đầu vốn dĩ đã sai rồi…
Cùng lão ma ma dìu đỡ Hoàng hậu ngồi lên trường kỉ, Phó Yên Ca nhanh nhẹn dâng lên trản trà đã nguội hơn phân nửa.
Hoàng hậu nặng nề khoát tay ngăn cản, nàng lúc này không muốn uống gì cả. Nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo hống hách không xem ai ra gì của Phó Tuyệt Ca đã đủ lửa nóng sôi trào, có uống hết nước trong kinh thành cũng không nguôi được. Vừa vặn phát hiện Đông Phương Tầm Liên vẫn ở lại chưa đi, có vẻ như nha đầu này đang ân hận vì những lời mình vừa nói, một mực đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Khoé môi bất tri bất giác nâng lên, xem ra kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu.
“Bản cung còn nhớ trước lúc ngươi nạp Thuận Dương thị đã từng đến Phó phủ cầu thân Phó Tuyệt Ca nhưng lại bị Đại nương tử thẳng thừng cự tuyệt. Thật không ngờ ngươi đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ, bản cung hôm nay thật sự phải dùng ánh mắt khác mà nhìn ngươi.”
“Nương nương cười nhạo ta không sai, ta cũng không có lời gì để biện minh, chỉ là…” Đông Phương Tầm Liên miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, bày ra dáng vẻ thâm tình đôn hậu quan sát Phó Yên Ca: “Ta đối với Tuyệt Ca chỉ là hối hận trước đây không đối xử tốt với nàng, nhưng với Yên Ca lệnh ái lại khác, thầm hy vọng người có tình luôn đến được với nhau.”
Phó Yên Ca đủ thông minh để hiểu câu nói này hàm chứa điều gì, nàng đối với tứ gia bát gia không hề phân biệt, miễn cho nàng được lợi ích gả cho ai cũng như nhau. Nhưng với tình huống hiện tại của tứ gia, nàng vẫn cảm thấy tứ gia không có khả năng tranh đoạt hoàng vị, suy cho cùng vẫn là chọn bát gia an toàn và thích hợp hơn.
“Đa tạ hảo ý của tứ gia.”
Đông Phương Tầm Liên nhấc khoé môi tựa tiếu phi tiếu, chậm rãi bước đến bên cạnh Phó Yên Ca, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm vào tai nàng.
Nháy mắt mặt Phó Yên Ca biến trắng, kinh hãi mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt tứ gia tìm kiếm tia chân thực trong câu nói vừa rồi. Xác định tứ gia không nói đùa, tâm tình nhất thời tuột dốc, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Lời cần nói cũng đã nói xong, Đông Phương Tầm Liên hướng Hoàng hậu hành lễ rồi xoay người rời khỏi Dực Khôn Cung. Không bao lâu Phó Yên Ca cũng rời đi, dáng vẻ vội vội vàng vàng giống như đang muốn tìm gì đó.
Thường thị một mặt hồ đồ, rốt cuộc tứ nha đầu đã nói gì với Phó Yên Ca?
======================
Cao Ly vào mùa thu chìm trong sắc lá vàng ảm đạm, cả con đường mang theo hơi lạnh thổi rát buốt da thịt, xem chừng thêm vài ngày nữa là đổ tuyết rồi.
Đài hoa cúc đến độ khai hoa rực rỡ nhất trong năm, đủ màu đủ dạng, hương hoa phảng phất tràn ngập khắp vương phủ. Đông Phương Tầm Tuyết vất vả cả một năm mới dưỡng được số hoa cúc này đồng loạt khai hoa, tính toán đợi thêm năm bảy ngày nữa sẽ chuyển tất cả hoa cúc về Công tước phủ cho tiểu ngốc ngắm nhìn.
Như thường lệ trời vừa sáng Đông Phương Tầm Tuyết đã có mặt trên đài chăm bón cho từng chậu hoa, cẩn thận kĩ tính không khác gì một nông dân thực thụ. Mỗi chậu hoa cúc ở đây đều chứa đựng tình cảm nàng ngày lại ngày gửi gắm vào, mong mỏi những khi tiểu ngốc ngắm những chậu hoa ở đây có thể nhớ đến nàng.
Vẫn là một buổi sáng Kim Nhuỵ Nhuỵ theo lối mòn đến hòn giả sơn cách đài hoa cúc không xa lẳng lặng quan sát bát gia miệt mài chăm sóc từng chậu hoa. Bát gia thường ngày lạnh nhạt thờ ơ không thèm đặt ai vào mắt, chỉ khi chăm sóc những chậu hoa này mới để lộ một tia ôn nhu hiếm có, dường như muốn thông qua số hoa thảo vô tri tìm gặp người nàng ngày đêm mong nhớ.
Đôi hàng mi thật dài buông rũ hờ hững mặc gió lạnh thổi rát cả mắt, môi mỏng hé mở thở ra một làn khói bạc, gương mặt thanh tú phi phàm bừng sáng hào quang khó ai sánh bằng. Tựa như một bức tượng ngọc cao lãnh chỉ có thể đem về đặt ở nơi cao nhất ngày ngày đêm đêm thành tâm bái lạy, không dám chạm càng không dám nhìn thẳng ánh hào quang rực rỡ từ trên người nàng toả ra.
Ngày qua ngày nhìn lệnh ái mòn mỏi trông ngóng bát gia nhưng không có kết quả gì, lão ma ma tránh không khỏi thay nàng thương tâm.
“Nương nương muốn gặp bát gia thì cứ trực tiếp đến tìm ngài, ngày nào cũng đứng từ xa mà nhìn bát gia làm sao biết được?”
“Không biết mới tốt, không biết sẽ không tức giận.” Kim Nhuỵ Nhuỵ thê lương cười giễu bản thân, thiên hạ to lớn như vậy lại không có chốn cho nàng dung thân: “Tâm tư bát gia đều đặt trên người cô nương ở Đại Minh kia còn chỗ trống nào cho ta chen chân vào chứ? Hơn năm nay mất mặt chưa đủ hay sao?”
“Nhưng ngài là người được thánh thượng ban hôn cho bát gia a!”
“Ban hôn? Đừng nói nữa, ta căn bản chỉ là món hàng trong mắt vạn tuế gia mà thôi.”
Từ xa nhìn ngắm bóng lưng bận rộn của bát gia, đáy mắt lấp lánh hàng ngàn hàng vạn tinh tú, mười ngón tay vô thức siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm. Ngay từ khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy nữ nhân này Kim Nhuỵ Nhuỵ đã xác định đây là người nàng sẽ nương tựa đến hết cuộc đời, chỉ là không nghĩ tới đối phương đã thuộc về một quân quý khác.
Cao quý hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng, ôn nhu hiểu chuyện hơn nàng, nàng có tư cách gì cùng Phó tam lệnh ái tranh giành tình lang?
“Nương nương đừng nghĩ như vậy, ngài dù gì cũng là lệnh ái vương phủ ngoài ngài ra không ai xứng đáng với bát gia cả!”
“Mấy ai thật sự xem ta là lệnh ái vương phủ? Đến cả phụ vương cũng chưa từng xem ta là nhi nữ, người khác đều cười nhạo ta xuất thân thấp kém, ngay cả trái tim của phu quân cũng không giữ được.”
Cố bước thêm một bước nhưng lại ngại ánh sáng bên ngoài quá rực rỡ còn bản thân thì quá dơ bẩn, sợ những ánh mắt xăm xoi như dao lóc da thịt nàng thành từng mảnh vụn. Đáng thương thay một kiếp người lênh đênh vô định, phải đi bao xa mới tìm được bến đỗ cuối cùng?
“Miễn cưỡng cũng có thể xem bát gia là một nửa phu quân của ngài, chính mình phu quân thân cận thì có gì quá đáng? Cùng lắm là kiện đến trước mặt Hoàng thượng bệ hạ, ngài nhất định sẽ làm chủ cho nương nương!”
“Ngươi không phải không nhìn thấy, ta ở vương phủ này đã hơn một năm ròng rã mà vẫn chưa nhận được thánh chỉ ban hôn, cũng không nghe thái giám công công đến truyền tin chuẩn bị hôn lễ. Ta chẳng qua chỉ là kẻ mặt dày sống tạm bợ lay lắt trong vương phủ chờ đến ngày đem toàn bộ máu thịt hiến dâng cho thánh thượng điều chế thần dược trường sinh.” Kim Nhuỵ Nhuỵ thê thiết ngẩng đầu nhìn mây trắng trôi lững lờ trên nền trời xanh thẫm, hốc mắt xót cay như có thứ gì đó muốn rơi xuống: “Ban hôn gì chứ? Chỉ là một lý do cầm chân ta trong vương phủ, ngay cả tư cách đứng bên cạnh bát gia cũng không có…”
“Nương nương đừng nói bản thân như thế, người có lòng nhất định thiên gia không phụ!” Lão ma ma kiên trì dỗ dành: “Tiến về phía trước để bát gia nhìn thấy ngài không hề thua kém Phó thị, dung mạo, tài hoa, tính cách đều hơn hẳn nữ nhân đó! Một khi bát gia thích ngài nhất định sẽ bảo vệ ngài, không để ngài chịu đựng nửa điểm uỷ khuất, dù là ai cũng không có khả năng tổn hại đến ngài.”
Lời nói ma ma nhưng có ma lực dụ dỗ Kim Nhuỵ Nhuỵ sa vào lưới, mơ mơ hồ hồ ngắm nhìn bóng lưng cao gầy chìm trong hoa hải, bước chân vô thức tiến về trước một bước. Muốn đến gần, muốn chạm vào, muốn đối phương dùng ánh mắt tràn ngập ái ý quan sát nàng, hôn lên từng tấc da thịt nhẵn mềm trong trẻo như lưu ly.
Ma ma mừng rỡ nhìn theo bóng lưng Kim Nhuỵ Nhuỵ, quyết định đứng yên tại chỗ quan sát nhất cử nhất động của hai người.
Kim Nhuỵ Nhuỵ dường như bị quỷ mê tâm khiếu chậm chạp rảo bước đến đài hoa cúc, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã đứng sau lưng bát gia. Quay về không được nhưng đến gần lại không dám, chần chờ đứng chôn chân tại chỗ rất lâu, hai bên gò má bị nắng hắt đỏ bừng bừng như phát sốt.
Phát giác xung quanh có luồng hơi thở khác, Đông Phương Tầm Tuyết tức thì đứng bật dậy vung tay đánh một chưởng khiến đối phương ngã nhào xuống đài hoa cúc. Thoáng thấy vạt áo màu lam mới biết bản thân vừa đánh ngã Kim Nhuỵ Nhuỵ, hai chân mày thoáng chau lại thành đường, nữ nhân này lén lút đứng sau lưng nàng làm gì?
“Ngươi đứng sau lưng bản vương là muốn làm gì?”
Thân thể quân quý thập phần nhu nhược, Kim Nhuỵ Nhuỵ trúng một chưởng ngã đau không đứng dậy nổi, thống khổ ôm chặt bụng cuộn tròn người nhỏ giọng thút thít khóc. Ma ma kinh hoàng từ phía sau hòn giả sơn chạy đến xem tình hình Kim Nhuỵ Nhuỵ, phát hiện nàng sau ót đổ đầy mồ hôi, xem ra không phải giả vờ đau.
“Nương nương ngài có sao không? Ngài nhẫn nại một chút, nô tỳ đi gọi thái y!”
Kim Nhuỵ Nhuỵ dùng hết sức lực túm lấy tay áo ma ma, yếu ớt lắc đầu, môi một mực cắn chặt nhịn đau đến bật máu.
Đông Phương Tầm Tuyết đứng nguyên tại chỗ không biết phải xử lý thế nào, dù sao cũng là nàng động thủ đánh người trước. Kim Nhuỵ Nhuỵ một thân quân quý nhu nhược bị đánh một kích e sẽ tổn thương đến lục phủ ngũ tạng. Lời trách mắng đến miệng lại không thốt nên lời, bất đắc dĩ lùi về sau hai bước, tỉ mỉ suy nghĩ xem nên tìm Mi Cát đến hay là tự mình giải quyết chuyện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]