“Mạnh miệng như thế cũng chẳng thể thay đổi được Hoàng thượng muốn phế bỏ trung cung, bát gia mất thân phận đích tử so với các hoàng tước khác cũng không bằng!”
“Nhị nương tử lại quên rồi.”
Phó Tuyệt Ca từng bước áp sát bức nhị nương tử lùi lại, trên mặt vẫn treo ý cười hoà nhã nhưng giọng điệu so với can thiết còn cứng rắn hơn: “Bát gia là Thân vương điện hạ, dù trung cung có xảy ra chuyện địa vị của ngài vẫn không thể lay chuyển được. Có thời gian ở đây nói bóng nói gió thì nên đi dạy dỗ lại đám công tử nhà mình, tam công tử bị lưu phóng năm ngàn dặm xem ra vẫn chưa đủ để ngươi tỉnh ngộ nhỉ?”
Nhị nương tử bất cẩn vấp phải váy bản thân loạng choạng muốn ngã may mà cung nữ bên cạnh kịp thời đỡ lấy, còn tính mở miệng mắng chửi thì Phó nha đầu đã leo lên xe ngựa.
“Khốn khiếp! Để ta xem ngươi còn mặt mũi gì quay về Khang Ninh phủ!”
Ngồi trên xe không nghe được tiếng mắng chửi của nhị nương tử, Phó Tuyệt Ca mệt mỏi nằm xuống nệm ngủ thiếp đi, mãi đến khi xe ngựa dừng trước Thân vương phủ thì A Xán mới lay người đánh thức.
A Bích nghe tin chờ sẵn ngoài cửa, trông thấy cô nương liền mừng rỡ chạy đến dìu nàng bước xuống xe: “Cô nương đến không báo nô tỳ biết sớm chuẩn bị, Mi Cát tỷ tỷ vừa đi trong phủ không ai quản lý lại vì chuyện trong cung mà hỗn loạn sợ sẽ khiến cô nương phiền lòng.”
“Ta cũng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113004/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.