Chúc lệ trượt dài trên giá ngọc, bên ngoài đã điểm canh ba, giữa đêm ánh đèn vẫn rực rỡ đến thê lương. Không biết đây là đêm thứ bao nhiêu bản thân ngồi nhìn ánh nến chờ thời gian lặng lẽ vụt trôi.
Đáng sợ nhất không phải chờ đợi mà là không biết phải chờ đến bao giờ.
Hỉ Thước bước vào thay đèn lần thứ hai trong đêm, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương kiên trì chờ đợi trong lòng tránh không khỏi có chút thương tiếc.
“Đêm khuya sương lạnh, nương nương mau chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai các vị chủ tử sẽ còn đến thỉnh an.”
“Hoàng thượng vẫn không chịu gặp bản cung.” Hoàng hậu nương nương chấm ngón tay vào nước trà vẽ vời lung tung trên mặt bàn: “Đã nửa năm rồi Hoàng thượng vẫn tức giận bản cung, ngươi nói bản cung phải làm thế nào mới khiến ngài vừa lòng?”
“Hoàng thượng bận rộn công vụ không có thời gian nên mới…”
“Không cần nói lời này dỗ dành bản cung, tự bản cung có thể biết ngài mỗi đêm vẫn cùng nữ nhân khác quấn quít một chỗ.”
Hỉ Thước đau lòng mở miệng: “Nương nương đừng chờ nữa, bảo trọng phụng thể vẫn hơn.”
Vết nước dưới ánh đèn lấp lánh tia sáng hiện lên bốn chữ Đông Phương Phi Dật, là tên huý của đương kim Hoàng thượng. Ánh mắt Hoàng hậu đồng thời loé lên, chậm chạp đưa tay để Hỉ Thước dìu đứng dậy.
“Dọn dẹp đi, dù sao cũng không ai ăn.”
“Tuân mệnh.”
Chân chưa kịp bước ngoài cửa đã nghe thấy tiếng thông truyền, Hoàng hậu nương nương thụ sủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3113003/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.