Ánh đèn đêm loe loét cháy, soi sáng một bên sườn mặt tinh xảo. Suốt buổi nhìn chăm chăm vào sách hai mắt tránh không khỏi có chút mệt mỏi, cứ vài phân lại đưa tay dụi mắt một lần.
Tiểu Tư Phúc nhìn không được nữa vội nhắc nhở: “Bát gia đêm đã khuya hay là nghỉ ngơi trước đi.”
“Canh mấy rồi?”
“Đã qua canh tư được hai khắc rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt sách qua một bên, khàn giọng mở miệng: “Bản vương thấy trong người có hơi nóng, ngươi đem cửa sổ mở ra đi.”
“Tuy sắp vào hạ nhưng khí trời vẫn mát mẻ hay là đừng mở cửa, vạn nhất ngài phong hàn nhập thể…”
“Không sao, mở ra đi.”
Tiểu Tư Phúc biết khuyên không được đành đi mở hết cửa sổ, lại lo lắng bát gia chịu không được lạnh nên đốt thêm than lô kê sát giường nhằm giữ ấm.
Cả ngày hôm nay Đông Phương Tầm Tuyết cứ cảm thấy trong người không thoải mái, quyết định dừng việc đọc tấu chương lên giường ngủ. Tiểu Tư Phúc bước đến hầu hạ bát gia thay y phục, thổi tắt nến rồi xoay người rời khỏi phòng.
Trong đêm tiếng gió thổi đặc biệt lớn, than cháy tí tách bắn lên hoa đèn yếu ớt chớp mắt tàn lụi. Đông Phương Tầm Tuyết trằn trọc không ngủ được, tiếp tục xoay chuyển thân thể tìm tư thế thoải mái, mồ hôi từng giọt chảy xuống ướt đẫm lưng áo.
“Tiểu Tư Phúc!”
Tiểu Tư Phúc đẩy cửa bước vào, đè thấp giọng hỏi: “Bát gia có gì phân phó?”
“Mang thuốc đến đây.”
“Nhưng sáng nay ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3112995/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.