“Cô nương! Cô nương!!!”
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thuận tiện đặt kéo xuống khay. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì A Phỉ đã đột ngột xông vào, hoảng hốt chạy đến trước mặt nàng thấp giọng báo tin.
“Nhân sâm đó đúng là bị rửa qua nước rồi, chính mắt nô tỳ nhìn thấy Đại nương tử cho người múc nước từ giếng cũ lên rửa nhân sâm rồi đưa đến chỗ chúng ta.”
“Giếng cũ đó là thế nào?”
“Nô tỳ hỏi qua hạ nhân, bọn họ nói giếng cũ này có độc, người uống vào đều đau bụng nôn mửa. Rất có thể bọn chúng nhân lúc ngài cơ thể không thoải mái nên mới dùng cách này đầu độc ngài.”
“Quả nhiên là Đại nương tử.”
Phó Tuyệt Ca một đường quay trở về nhuyễn tháp ngồi xuống, hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Lần này mạng lớn thoát được một kiếp nhưng không phải cách lâu dài, nhất định phải đánh một trận ra trò mới khiến Đại nương tử thu liễm.”
“Cô nương ngài tính thế nào nô tỳ đều nghe theo.”
“Ngươi đôn một nồi canh nhân sâm cho ta.”
“M-Một nồi?”
“Phải, là một nồi.” Phó Tuyệt Ca mân mê quạt lụa trên tay, ý vị cười nói: “Làm một trận ra trò.”
A Phỉ dường như hiểu được gì đó lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị.
“Lệnh ái mưu sự như thần, nô tỳ thật sự bái phục.” A Xán phân vân giữa trà bột và trà lá, nghiêng đầu nhìn tam lệnh ái hỏi: “Lệnh ái muốn uống trà bột hay trà lá đây?”
“Trà bột đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/3112994/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.