“Này, Phó Tuyệt Ca!” Mi Cát thô lỗ đẩy A Xán qua một bên, giận dữ rống vào mặt nàng: “Ngươi ngồi ở đó nghĩ linh tinh cái gì hả? Có biết bát gia lo lắng thế nào không?”
“Ngươi về đi.”
“Phó Tuyệt Ca.”
“Ngươi về đi.”
Mi Cát sửng sốt, nghi hoặc nhìn Phó Tuyệt Ca vẫn trầm mặc cúi đầu: “Này, ngươi thật sự không sao chứ? Ta nhớ bát gia không có chọc giận ngươi mà.”
“Ngươi về đi.” Phó Tuyệt Ca với tay về phía than lô, đốm sáng yếu ớt chạm vào đầu ngón tay rồi biến mất: “Nói với bát gia thượng lộ bình an, sau này cũng không cần đến tìm ta.”
“Ít nhất ngươi cũng phải cho bát gia biết ngươi đang tức giận cái gì chứ!”
“Ta không tức giận, chỉ là có vài chuyện chưa nghĩ thông suốt nên muốn yên tĩnh một mình.” Hơi nóng rát từ đốm lửa truyền đến đem Phó Tuyệt Ca kéo về thực tại, đôi mắt đã không còn trong veo như trước: “Ngươi quay về đi, đừng ở đây làm gì, có việc ta tự đến tìm ngươi.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi...”
“Nếu lệnh ái đã không muốn nói thì ngươi đừng ép nàng làm gì.” A Xán ở bên cạnh mềm nhẹ khuyên ngăn: “Bát gia cứ yên tâm để lệnh ái ở lại đây, ta sẽ thay ngài chăm sóc lệnh ái thật tốt.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Mi Cát ngoái đầu nhìn lại lần nữa: “Việc này nhờ ngươi giải quyết, ta trước quay về phủ báo tin.”
“Mi Cát tỷ tỷ đi thong thả.”
Mi Cát nén tiếng thở dài xoay người rời đi, thân ảnh rất nhanh bị tuyết trắng che lấp.
A Xán nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047245/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.