Chỉ nửa tháng không gặp hoàng đế già đi trông thấy, nhưng không phải lao nhọc chuyện triều chính mà vì thâu hoan xuyên đêm suốt sáng khiến tinh thần uể oải.
“Tầm Tuyết ngươi đến rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết nghiêm cẩn quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”
“Miễn lễ, mau đứng lên đi.”
Máy móc đứng dậy, ánh mắt quét qua sắc diện phụ hoàng so với lần cuối nàng gặp quả nhiên kém hơn nhiều. Phụ hoàng tính khí không đổi, qua bao nhiêu năm vẫn chưa thấu hiểu đại cục, nàng thật sự không biết hồ lô của hắn đang bán thuốc gì hay thậm chí là không có thuốc để bán.
“Phụ hoàng triệu kiến nhi thần gấp gáp không biết là vì chuyện gì?”
“Trẫm mấy ngày nay đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện của Kim Chung Hi vốn không liên quan đến Kim Trạch Nghiên, trẫm đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy âu cũng không hợp lẽ. Tứ gia từng nói Kim Trạch Nghiên không thích hợp của sống trong vương phủ, nếu nàng đã hoài long thai trẫm cũng nên cho nàng một danh phận, ngươi thấy thế nào?”
Quả nhiên phụ hoàng vẫn chưa thay đổi.
“Phụ hoàng muốn cho Kim Trạch Nghiên cơ hội có nghĩ đến bá tánh sẽ bàn tán ra sao không? Ngài đường đường là hoàng đế Đại Minh lại nạp thê tử của hoàng tước làm thiếp, chuyện này đồn ra ngoài hoàng tộc chúng ta còn mặt mũi nhìn người sao? Thứ nhi thần nói thẳng, chuyện ban danh phận cho Kim Trạch Nghiên là không thể được!”
“Tầm Tuyết ngươi đừng cứng nhắc như vậy, trẫm làm tất cả đều là vì giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-kien-phuong-hoa/1047244/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.